Hình nền trên màn hình điện thoại di động là một tấm ảnh chụp góc nghiêng của Đường Ân, dường như đang nhìn thẳng về phía trước! Trước mặt Đưè Ân là một cô gái tóc ngắn, hai người như cúi đầu, dựa trán vào nhau, có vẻ cực kỳ thân thiết.

Nhìn kỹ cô gái tóc ngắn kia, chẳng lẽ không phải người trước mặt này sao? “Sao vậy? Rơi vỡ rồi sao?” Viên Chi Am vội vàng hồi “Không…” Kỷ Du Du cúi đầu, vội vàng trả điện thoại di động lại cho cô ta: “Đây…” “Ừ, cảm ơn cô!” Viên Chỉ Am vội vàng đứng dậy, sắc mặt hơi ửng hồng: “Thật ngại quá, oan gia này của tôi quá bám người, nếu không phải bạn học của anh ta sắp trở về, có lẽ thời gian này chúng tôi vẫn còn năm trên giường đấy…” Kỷ Du Du nghe những lời này, trong lòng như bị ai nhéo chặt, cảm thấy mũi chua xót, nước mắt không nghe sai khiến mà tích tụ trong vành mắt.

“Cảm ơn cô!” Viên Chỉ Am nhận lại điện thoại, sau đó lắc lư đi về phía xa.

Kỷ Du Du đứng tại chỗ, lẻ loi nhìn về Viên Chi Am phía xa, cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Mẩy ngày hồm nay ở bền cạnh Đường Ân, trong lòng cô dần có bóng dáng Đường Ân, chẳng qua cô là người hướng nội, hoàn toàn không biết phải thể tình cảm của mình như thế nào, cho nên cho dù cô thật sự thích người này, trong lòng cũng cực kỳ bị động.

Chung sống thời gian dài như vậy, đương nhiên cô biết rõ, có lẽ Đường Ân không phải là một người đơn giản.

Chàng trai như vậy, xung quanh hẳn sẽ có rất nhiều người đẹp bao vây, cô gái như cô nào có thể xứng với Đường Ân được chứ? Kỷ Du Du hơi thất vọng, vuốt vuốt tóc mình, cầm hộp cơm trong tay rồi cúi đầu đi về phía biệt thự.

Khi về đến nhà, Đường Ân đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn vẻ mặt thất vọng của Kỷ Du Du, hơi kinh ngạc.

“đỏ chuyện gì vậy?” “Không… Không có gì!” Kỷ Du Du vội vàng đáp lại, đặt hộp cơm lên bàn.

Đường Ân đứng dậy, hơi chần chừ đi tới, nhìn sắc mặt Kỷ Du Du, khẳng định chắc.

chắn là có chuyện gì xảy ra rồi. Nếu không cảm xúc của Kỷ Du Du sẽ không.

sa sút như vậy, chẳng qua Kỷ Du Du không muốn nói, thời gian này anh cũng.

không muốn hỏi nhiều Hai người im lặng mở hộp cơm ra, ăn bữa tối của hai người.

Trong lòng Kỷ Du Du càng thất vọng hơn nữa, vì cô đã ngửi được mùi nước hoa giống hệt như mùi nước hoa của người phụ nữ vừa ngã xuống kia! Trên người Đường Ân có mùi nước hoa của người phụ nữ kia! Giờ phút này Kỷ Du Du hơi ấm ức cúi đầu, trái tim Vỡ nát như thủy tinh: Đường Ân vừa ăn vừa quan sát vẻ mặt Kỷ Du Du, muốn phát hiện chuyện gì đó từ trên mặt cô, lại phát hiện mặc dù tâm trạng Kỷ Du Du sa sút, nhưng vẫn không có ý định mở miệng ra “Khu…” Đường Ân ho khế một tiếng, ngồi thẳng dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play