Bùi Nhược thoáng nhíu mày, như hiểu rằng đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng: “Nếu ngài Đường không có mặt, có lẽ tôi sẽ không nhúng †ay vào chuyện này…” “Có! Khi nãy anh ta trở về trường lấy đồ, sẽ về ngay thôi!” Lâm Sở Sở vội lấy lại tinh thần, nức nở nói: “Bây giờ tôi sẽ lập tức gọi cho anh tai” Bùi Dược nhẹ nhàng gật đầu, cũng không để ý lắm.
Lâm Sở Sở vội lấy điện thoại gọi cho Đường Ân.
Tiếng chuông vừa reo, đầu bên kia đã thẳng thừng cúp máy.
Tiếng máy bận tút tút tút khiến Lâm Sở Sở hơi ngạc nhiên.
tương 10 Tôi đến để tìm cậu Đười “Có lẽ anh ta đang chạy về, tôi gọi thêm mấy cuộc nữa thử xem…” Lâm Sở Sở cười gượng nói, đáy lòng cực kỳ hối hận.
Sớm biết Đường Ân có thể mời đến người lợi hại như thế, sao cô ta có thể đuổi anh đi được.
Tiếng chuông lại reo lên, nhưng đầu bên kia vẫn cúp máy như cũ.
Lúc này, Lâm Sở Sở bắt đầu hơi hoảng hốt.
Ngô Mẫn tiến lên, kích động trách mắng: “Sao đứa nhỏ Đường Ân này có thể như vậy được chứ, không có chút lễ phép nào cả…
“Bà nói sao có thể thế? Nếu không phải các người nói ra lời như vậy, Đường Ân có thể không quan tâm đến các người à?” Lâm Thành cũng không biết lấy đâu ra can đảm, quay đầu rống to với Ngô Mẫn.
Ngô Mẫn sợ tới rụt cổ về, giọt lệ đảo quanh trong hốc mắt. Khi nấy là hai mẹ con bà ta đuổi người ta đi, ngay cả tiền lương cũng không muốn trả cho người †a, sao người ta còn có thể quan tâm bọn họ được? Tút tút tút…
Lại bị cúp máy lần nữa, cuối cùng sắc mặt của Lâm Sở Sở cũng thay đổi, nước mắt tràn mi.
Đường Ân hoàn toàn không muốn để ý đến cô ta, sao cô ta có thể không biết được chứ? đọc full “Nếu không liên lạc được, vậy tôi đi về trước đây, khi nào liên lạc được với ngài Đường thì có thể gọi điện thoại cho tôi!” Bùi Nhược nở nụ cười chuyên nghiệp, tuy cũng là cười nhưng lại mang theo vẻ cách xa nghìn dặm.
Tỏ ý nếu chuyện này không có Đường Ân, chị ta sẽ không xử lý! Lâm Sở Sở đặt mông ngồi xuống ghế, nhoài người trên bàn bật khóc.
Bùi Nhược gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
“Đợi đã, để tôi gọi lại lần nữa!” Lâm Thành vội nói, hơi cầu xin nhìn Bùi Nhược.
Cô chần chừ một lát, trong mắt mang theo bất đắc dĩ: “Vậy tôi sẽ đợi thêm lát nưa…
“Được được!” Lâm Thành vội đồng ý, xoay người cầm lấy điện thoại của mình gọi vào số Đường Ân.
Tiếng chuông mới vang lên, đầu bên kia đã có người nghe máy.
“Chú Lâm, sao thế ạ?” Giọng nói của Đường Ân vang lên.
Trên mặt Lâm Thành lộ vẻ kích động, Lâm Sở Sở lập tức ngồi dậy, đáng thương nhìn cái điện thoại kia.
Vẻ mặt của từng người trong phòng đều không giống nhau, mà vẻ mặt của Bùi Nhược là khoa trương nhất. Sau khi nghe thấy có người nghe máy, nụ cười trên mặt lập tức ấm áp hơn rất nhiều.
“Đường Ân à..” Đáy lòng Lâm Thành thoáng bối rối, cũng biết chuyện này là mình quá đáng, chỉ có thể nói như cầu xin: “Đường Ân, chỗ chú có người muốn gặp cháu…
“Ai ạ?” Đường Ân hỏi.
“Cô ấy nói mình tên Bùi Nhược, là luật sư của Sở Sự Vụ Tây Hà..” Lâm Thành vội nói.
ng 10 Tôi đến để tìm cậu Đười “Cháu không quen người này!” Đường Ân đáp.
Vừa nghe thấy câu này, Lâm Sở Sở hơi tức giận, người ta đến tìm anh, anh lại nói không quen người ta? Cuối cùng anh nghĩ gì vậy? Thật cho rằng mình là ông lớn sao? Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Lâm Sở Sở đã tức giận muốn mắng to, không ngờ Bùi Nhược lại nói.
“Cậu Đường, là ông Miêu phái tôi đến đây, có vài chuyện cần gặp mặt nói với ngài, hy vọng cậu có thể tranh thủ thời gian đến đây một chuyến… Bùi Nhược vô cùng khiêm nhường, gần như không hề có vẻ không vui.
Lâm Sở Sở khiếp sợ nhìn cảnh này, thật không ngờ tên thấp hèn làm công trong tiệm của bọn họ lại có thể khiến người ta lấy lòng như vậy? “Tôi sắp tắm rồi, tắm xong lại nói…” Đường Ân nói xong một câu thì thẳng thừng cúp máy.
“Vâng!” Mặc dù đã cúp máy, nhưng Bùi Nhược vẫn cúi người đáp lại một tiếng.
Sắc mặt của mọi người đều hơi kỳ lạ, nhất là Lâm Sở Sở và Ngô Mẫn, thật sự không có cách nào miêu tả được tâm trạng lúc này.
Đường Ân có thái độ gì vậy? Với thái độ đó mà vị luật sư tên Bùi Nhược này lại không hề tức giận sao? “Bây giờ chúng ta tính rõ một chút!” Bùi Nhược trở lại nụ cười chuyên nghiệp, quay đầu nhìn Sở Hạo: “Trong tháng này, có lẽ đây là lần thứ bảy cậu Sở đây lừa bịp tống tiền, dựa theo pháp luật của quốc gia, cậu sẽ phải bị kiện…” “Ai dám kiện tôi hả?” Sở Hạo vừa nghe thấy lời này thì lập tức nổi giận, đập dao cắt trái cây trên bàn.
Bùi Nhược nhìn thoáng qua, trên mặt vẫn không có chút cảm xúc: “Tôi đã kịp thời báo cho cơ quan cảnh sát về tình huống của cậu tin rằng sẽ lập tức có người đến đây thôi!” “Anh rể của tôi là Cục trưởng Cục an toàn thực phẩm đấy..” Sở Hạo giận dữ.
“Tôi không có người em vợ như cậu!” Ngoài cửa, một người đàn ông trung niên bốn mươi mấy tuổi hừ lạnh một tiếng bước vào, nói với Bùi Nhược: “Luật sư Bùi, thật là ngại quá, tôi không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy! Cô nhất định phải xử lý nghiêm khắc chuyện này, tuyệt đối không thể để loại cá lọt lưới này gây hoạ cho cả xã hội, Trần Trung Đình tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng…” “Được!” Bùi Nhược cười, ngoài cửa đã vang lên tiếng còi cảnh sát.
Chuyện này thật sự giống như cô nói, hoàn toàn không phải một vụ án khó khăn gì.
Mấy nhân viên cảnh sát tiến đến, đè Sở Hạo xuống ngay tại chỗ.
“Anh rể, sao lại thế này?” Sở Hạo còn đang kêu to.
Trần Trung Đình tỏ vẻ lạnh lùng, như hoàn toàn không quen biết người này vậy.
Mặc dù Sở Hạo ở bên ngoài hung hăng thành tiếng, nhưng vừa thấy người mặc đồng phục, hai chân đã lập tức mềm nhũn.
“Anh rể, cứu em với…” Trần Trung Đình làm như không thấy, mà đi tới bắt tay với Bùi Nhược: “Luật sư Bùi, chuyện này còn phải cảm ơn cô nhiều, nếu không phải có cô, tôi cũng không biết mình còn có người thân như thế…” “Khách sáo rồi!” Bùi Nhược cười nhạt.
“Hôm nào tôi tìm thời gian hẹn cô ra ngoài ăn một bữa, cô nhất định phải vui lòng đến dự nhé…” Trần Trung Đình cười nói.
“Không cần đâu, tôi rất bận!” Bùi Nhược trực tiếp uyển chuyển từ chối.
Trần Trung Đình lập tức gượng gạo, vội cười: “Được rồi, vậy cô cứ bận trước nhé, tôi đi đây! Cô nhớ nói với ông Miêu, chắc chắn sau khi tôi trở về sẽ xử lý tốt chuyện này!” “Được!” Bùi Nhược gật đầu.
Trần Trung Đình rời đi.
Bùi Nhược đừng trong quán nhỏ hơi quan sát một lát, tìm một nơi xem như sạch sẽ ngồi xuống. Cô ấy thật sự rất bận, mỗi ngày đều bận đến tối mày tối mặt! Nhưng cô ấy vẫn cam tâm tình nguyện ở đây đợi Đường Ân.
Ngô Mẫn ở bên cạnh cười gượng: “Người đẹp này, tôi rót cho cô ly trà nhé, lần này phải cảm ơn cô..” “Không cần! Nếu không có cậu Đường thì tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này! Tôi đợi cậu Đường một lát, sẽ không làm phiền các người quá lâu đâu!” Bùi Nhược nhẹ nhàng nói một câu, sau đó im lặng suy nghĩ, quay đầu nhìn Lâm Sở Sở: “Tôi phát hiện hình như quan hệ của các người và cậu Đường cũng không được tốt lắm?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT