Đuổi theo hung thủ? Tôi không hiểu ý anh ta lắm.

Gương mặt joker của Hứa Mặc Hàn lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Quan tiểu thư ra tay lợi hại, bèo nước gặp gỡ còn giúp tôi một lần, tôi rất cảm kích nên muốn mời cô giúp tôi điều tra xem là ai đứng sau chuyện này muốn hại tôi"

"Tôi không phải cảnh sát hay thám tử tư, không biết điều tra” Tôi lắc đầu.

"Cô có thể nhìn thấy thứ đó đúng không? Cũng có thể đối phó với nó, vậy thì có thể tìm ra thôi... Thứ đó muốn hại tôi ba bốn lần rồi, chắc chắn có người đứng sau bày trò... Tôi nhớ là mình chưa bao giờ hại chết ai, nên chắc chắn không thể có oan hồn quấn lấy tôi... Tốt nhất có thể tìm ra kẻ đứng sau, không trị được quỷ nhưng chẳng lẽ tôi còn không trị được người?" Anh ta cười lạnh một tiếng. Khóe miệng tôi co rút, tên này là ai vậy!

Biết mình bị quỷ theo dõi, không chỉ không sợ mà còn đi mài dao chuẩn bị đâm kẻ đứng sau?

Ánh mắt của anh ta nhìn thẳng vào tôi: "Quan tiểu thư, tôi không hiểu biết nhiều về giá cả trong nghê của các cô, nhưng Hầu gia có thể cho cô năm triệu thì tôi cũng không làm mất giá của cô, sẽ trả cô năm triệu, thế nào?"

Cái này, loại người gì mà bốc lên toàn mùi tiên, mở miệng ra là dùng tiền giải quyết vấn đề...

Thật sự làm cho người ta ghen ty hận. Nếu kiếm thêm được năm triệu này nữa, số tiền mười triệu mà ba tôi cần cũng xem như gom đủ.

Vì năm triệu này mà khom lưng, hình như cũng không tới nỗi mất mặt lắm.

"Được, chờ tôi về bàn bạc lại với anh trai, nếu có vấn đề muốn hỏi anh thì mong anh vui lòng phối hợp một chút”

Anh ta vỗ tay nói: “Đương nhiên, cái di động này Quan tiểu thư cầm đi, bên trong có số của tôi"

A? Muốn số điện thoại là đưa luôn cái di động?!

“Anh cho tôi số luôn không được sao?" Tôi buồn bực nói: “Có tiên cũng không nên đốt thể này chứ?"

Hứa Mặc Hàn lộ ra một nụ cười nhạt, giải thích với tôi: “Di động này được làm theo yêu câu, sử dụng tân số truyền tin đặc biệt sẽ không bị nghe trộm, nếu như có chuyện muốn tìm tôi thì dùng cái điện thoại này, các số khác gọi đến đều bị chặn"

Trong lòng tôi có hơi bất an...Người này rốt cuộc là kẻ nào vậy?

"A..Đúng rồi, không biết Quan tiểu thư có

vật gì trừ tà được không? Trước đây tôi không tin quỷ thần nên chưa bao giờ kết giao với người trong ngành này, tính ra thì Quan tiểu thư đây là người trong ngành đầu tiên mà tôi tiếp xúc"

Tôi... Tôi chỉ là một tên gà mờ tự học mà thôi a.

Tôi không dám nhận lời khen này, tôi còn phải dựa vào con dấu Phong Ly Ngân cho tôi mới dám đi bắt quỷ... Pháp sư nhà người ta khổ sở niệm chú vẽ bùa bấm tay bắt quyết trừ tà, còn phải dùng bao nhiêu là pháp khí, còn phải lập bàn cúng còn phải đấu trí đấu sức với lệ quy...

Mà tôi, chỉ ôm đầu đọc chú Phong Đô là được, cái cửa sau Phong Ly Ngân cho tôi hơi bị lớn.

Tuy rằng nói là để bảo hộ linh thai trong bụng nhưng tôi cũng được không ít lợi từ nó.

"Nếu anh muốn thứ trừ tà thì trong cửa hàng nhà tôi có, anh tôi hiểu biết mấy thứ đó hơn tôi."

Hứa Mặc Hàn híp mắt: ". Là nhà họ Quan bán đồ cõi âm đó sao? Trong tư liệu có nói các cô từng bán đồ cho nhà họ Hầu."

".Hứa tiên sinh, nếu anh còn điều tra nhà tôi như vậy thì tôi sẽ bảo anh tôi đóng cửa từ chối tiếp khách." Tôi không vui nói.

"Xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa." Anh ta khéo léo cười, thấp giọng nói rằng: "Sau này tôi muốn biết gì sẽ tự đến hỏi Quan tiểu thư.."

Trái tim tôi đập thinh thịch, cảm giác như mình đã gặp được một kẻ phiền phức.

Tôi đi vào phòng họp tìm Tô Mộng, lúc vào, hình ảnh trong phòng thiếu chút làm tôi hôn mê.

Tô Mộng vậy mà... Tổ tông của tôi ơi!!

Vậy mà cậu ấy lại ngồi trong lòng tên báo tiêu đang trông giữ mình!

Hình ảnh này rất kinh khủng, tôi đứng ngốc trước cửa, nghe thấy tiếng nói lầm bầm của Tô Mộng.

"Anh không phải là tên câm điếc đó chứ? Cả mí mắt cũng không nháy một cái."

".Hay là anh bị bệnh? Kỳ lạ... Như vầy rồi mà cũng không phản ứng.”

Đầu tôi đau muốn nổ, tôi biết Tô Mộng là một nữ hán tử, hơn nữa còn là người thành thục, mở miệng là có thể nói mấy thứ cấm trẻ dưới mười tám, nhưng chưa từng nghĩ rằng cậu ấy có thể vô pháp vô thiên như vậy.

Bây giờ cậu là người bị giam lỏng có biết không! Tô đại tiểu thư ơi, cậu nghiêm túc một chút không được sao?!

Tô Mộng nhìn thấy tôi, lập tức trèo xuống

khỏi chân người ta, chỉ vào vị bảo tiêu kia mà nói: “Thanh Tiêu, người này tuyệt đối có vấn đề! Giống như một xác chết ấy, mí mắt cũng không nháy cái nào! Nếu tim hắn mà không đập thì tớ đã gọi 120 rồi!"

Tôi không còn gì để nói, đỡ trán: "Tô Mộng đại tiểu thư, cậu đùa cũng phải lựa trường hợp chứ! Bà giờ cậu đang bị giam lỏng đó... Cậu còn muốn gọi 120? Chọc giận người ta rồi bị đánh nên gọi 120 đến mang cậu đến phòng cấp cứu sao?"

Tô Mộng bĩu môi nói: “Tớ có giá trị để mà giam lỏng sao? Nhà tớ cửa nhỏ nhà nghèo, không có tiền đóng tiền chuộc đầu... A, cậu sao rồi? Gặp được tên thiếu gia kia sao?"

Lúc tôi xuống xe trước cửa nhà, anh tôi đang ngồi chồm hổm trước cửa hàng, chi huy Lão Trần quét dọn lau nhà... Ông lão này sao lại thành tiểu nhị của nhà tôi vậy?

Anh tôi thấy tôi bước xuống từ Maybach, mở to mắt hỏi: "Em...Em khi nào thì quen biết với mấy kẻ có tiền vậy?"

Tôi bĩu môi nói: "Còn không phải chuyện ngày hôm qua.."

Tôi tố cáo với anh tôi tội ác của Hứa Mặc Hàn, nói người đó nhất định là tên biến thái tâm lý không bình thường, không chỉ không sợ quỷ còn muốn tôi điều tra hung thủ muốn hại anh ta.

Sắc mặt anh tôi hết sức nghiêm túc, anh gõ gõ mặt bàn, dạy dỗ tôi: “Thanh Tiêu, em như vậy là sai rồi."

"Em, em làm sao?" Tôi không hiểu gì nhìn anh trai.

"Tại sao em có thể nói kim chủ đại nhân năm triệu nhà chúng ta là kẻ biến thái chứ? Rõ ràng thái độ của em mới có vấn đề!"

"Nhưng may mà em còn nhớ chúng ta là thương nhân, khà khà khà... Chờ anh ta đến mua đồ trừ tà anh sẽ tìm cách moi của anh ta một khoán! A, Thanh Tiêu, nhanh đi nấu cơm đi, ăn xong rồi chúng ta đi nhập hàng"

Nhập hàng? Tôi sửng sốt một chút, không lẽ đi chờ quý nữa?

"Bùa chú sắp dùng hết rồi, phải đi mua thêm, lần trước đi chợ Đông lần này đi chợ Tây."

Dựa theo sự hào phóng của anh tôi với bùa chú thì tôi thấy mua hai cuộn cũng chưa đủ anh dùng.

Người ta gặp quỷ dán một cái là được, còn anh tôi giống như hận không thể biến bùa chú thành mặt nạ để đấp lên mặt quỷ vậy, bốp bốp bốp dán một đống lên, bốn ngàn hai cuộn bùa đó, mới một tháng đã bị anh tôi giày xéo gần hết.

Anh tôi từng nói, chợ quý là khu vực đặc

biệt xuất hiện dưới chân núi âm, trên đường đi không thể nói chuyện, nhưng vào trong rồi thì được, thương nhân trong đó đa số là 'người", nhưng có khi cũng có mấy thứ không phải người'.

"Anh, lần này không đi đến nghĩa trang công cộng nữa sao?" Tôi phát hiện anh lái đi trên con đường khác

Anh tôi lái xe chậm rì nói: "Cửa chợ Tây và chợ Đông khác nhau.Cửa chợ Đông thường ở mấy chỗ âm địa phổ thông nhưng cửa chợ Tây... Đều ở mấy chỗ âm địa cực hung ác."

Tôi hơi sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: “Anh đi mấy lần rồi?"

Anh tôi xấu hổ cười cười..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play