Người này có ý gì? Tôi có ý tốt muốn cứu còn dùng ánh mắt đó nhìn tôi?

Tôi cố gắng nhớ lại, trước kia chưa từng nghe đến sự tích gì của vị công tử họ Hứa này, càng không có xích mích hay thù hận gì.

Nhà chúng tôi chỉ là cửa hàng nhỏ, tuy rằng làm nghề hơi đặc biệt nhưng vẫn luôn khiêm tốn ẩn giấu nơi thành thị, chỉ có người quen khách quen mới thường ghé thăm, hình như chưa bao giờ tiếp xúc với khách hàng lớn họ Hứa nào cả?

Trên đường về tôi hỏi anh tôi về người đó, anh tôi cũng lắc đầu: “Ai biết tên Hứa công tử đó có bị ảo tưởng không, không chừng là do môi trường lớn lên có vấn đề nên nhìn ai cũng thành kẻ thù.”

"Tiểu quỷ sai nói cái bóng quỷ màu đen kia là có người nuôi dưỡng, chắc là đến lấy mạng anh ta.. Chúng ta vừa ra tay, có phải lại đắc tội người khác không." Tôi lo lắng bất an hỏi.

"Ôi, sao cũng được! Cứu người là công đức, việc xấu là nghiệp chướng, chuyện này chúng ta cũng không hiểu rõ được, để lại cho mấy tên nhân viên công vụ cao cấp ở Âm phủ lo đ.. Anh cũng không tin Phong Ly Ngân sẽ ghi nợ em mấy chuyện như thế này... Dù sao hắn đã nói em là vợ hẳn rồi, thuộc hạ của hắn cũng đối xử với em như bà chủ rồi, ai dám tính sổ với em chứ!” Anh tôi bĩu môi.

Nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy bất an, ánh mắt của tên Hứa công tử đó nhìn chằm chằm tôi, tôi sợ anh ta sẽ làm phiền nhà tôi, ngay của ông chủ chung giao thương hai phía hắc bạch cũng phải cung kính với anh ta như thế, không biết bối cảnh của anh ta phải lợi hại đến thế nào.

Tối đó Phong Ly Ngân vẫn không xuất hiện, tôi lăn lộn không ngủ được, cho đến lúc hắn xuất hiện mới nhẹ nhàng thở ra.

".Sao thế? Ta không đến thì không ngủ được sao?" Hắn cười khẽ một tiếng, dường như rất vui khi tôi không ngủ được.”

Ngón tay thon dài mạnh mẽ cởi áo của chính mình, tôi nằm trong chăn nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Ngày mai em đốt cho ngài mấy thứ, áo khoác áo ngủ gì đó... Ngài nhớ kiểm tra rồi nhận."

Trước đây hắn rất thô bạo với tôi, lúc làm tình cũng không để quần áo có một nếp nhăn, dường như đó chỉ là một nhiệm vụ phải hoàn thành, cho dù tôi không mảnh vải che thân lạnh run dưới thân hắn, quần áo của hắn cũng không hề lộn xộn.

Nhưng bây giờ thì khác, lạc thú của hắn là làm ướt giường tôi, giống như đổ một ly nước trên giường vậy, vì vậy vải vóc trên người tôi và hắn ngày càng ít đi.

Hắn cười khẽ một tiếng, nằm xuống cạnh tôi thản nhiên nói: "Lần trước quỷ sai đem quần áo em đốt xuống vào Âm Cảnh Thiên Cung, Bạch Vô Thường cười ta rất lâu."

Hiếm khi hắn nói chuyện ở âm phủ, tôi xoay người lại hỏi: “Âm Cảnh Thiên Cung là chỗ ngài sao?”

"." Hắn thản nhiên đáp lại, nhắm mắt ôm tôi.

Tôi bấm bấm mấy đầu ngón tay nói: “Vậy Lục Thiên Cung, Thập Vương Điện, Tam Quan Cửu Phủ hai mươi bốn tầng địa ngục..cũng có sao?"

“Cảm thấy thích thì sau này tự mình xuống âm phủ thăm quan đi."

"Em chết mới đi được mà phải không? Nhưng em sẽ nhớ ba anh tôi..." Tôi nhỏ giọng than thở.

Có lẽ người ở tuổi mười tá, cảm thấy ba mươi bốn mươi tuổi là xa xôi vô cùng, chớ nói chi là bảy tám mươi tuổi rồi đến tử vong.

Giống như đang nói đến chân trời đằng xa kia vậy.

Nhưng tôi lại cảm thấy nó rất gần, hằng đêm tôi đều ôm một thân thể lạnh băng, dán vào lồng ngực hắn, cùng hắn dây dưa miệng lưỡi, động chạm xác thịt, thậm chí quấn quý cùng ngủ.

Ô lão bà và già trẻ ở chợ quỷ Âm Sơn đã nói rằng, không cần biết là minh phu hay minh thế, người còn sống sẽ bị âm tà nhập vào, nhẹ thì sốt, nặng thì hại dương khí, thực sự là những cuộc giao hoan toi mạng.

Tử vong mới là nghi thức hoàn thành lễ minh hôn, lấy tử vong để minh chứng cho hôn nhân ân ái, việc đó giống như thiêu thân lao vào lửa vậy, sẽ không đáng sợ chút nào.

Giống như ông cố, ông không lo lắng sẽ bị tổn hại dương khí, chỉ lo rằng chết rồi thì sẽ quên đi kiếp trước, ông sợ rằng ông sẽ quên đi vợ của mình, cho nên thà rằng vi phạm thật nhiều âm luật cũng muốn giữ lại bà cố.

“Lại đang suy nghĩ cái gì?" Phong Ly Ngân không vui vươn tay chọt vào ót tôi: "Cái bộ óc nhỏ của em vốn đã không sáng sủa, đừng có nghĩ mấy chuyện bậy bạ nữa.. Sinh tử luân hồi đều là nguyên tắc của âm phủ, em có nghĩ cũng vô dụng.”

"Ngài còn nói đó là qui tắc... Khó trách anh trai nói ở dưới đó không có tiền rất khổ, chỗ của các ngài tham nhũng thật là nghiêm trọng! Cư nhiên nhắm mắt làm ngơ với người dưỡng quý." Tôi than trách.

Phong Ly Ngân mở mắt ra, nắm lấy cằm tôi hỏi: “Em lại đi thực tiễn ở đâu? Khó trách cả người đều là mùi lá ngải, tắm rồi sao?”

Tôi gật đầu, muốn nghiêm túc nói với hắn chuyện tham nhũng liêm chính ở âm phủ một chút.

“Em thấy một bóng quỷ màu đen thì gọi quỷ sai tới, bọn chúng nói chúng không quản lý mấy thứ đó, nói đây là có người nào đó hy sinh âm đức dương thọ nuôi, âm phủ cũng làm lơ... Rút hồn luyện hồn không phải bị cấm sao? Sao các ngài không quản lý chuyện này?"

Phong Ly Ngân khẽ cười một tiếng: "Có vài đạo pháp phải thông qua việc dưỡng quỷ để tu luyện, những người như thế sẽ bị tổn hại âm đức, vào âm phủ rồi sẽ tự có hình phạt tương xứng, mà dương thọ cống hiến đó sẽ được thưởng thiện phạt ác ti dùng để bổ sung tuổi thọ, vậy thì có gì mà không thể được? Người nuôi quỷ đa số là người của thiên môn, không có kết cục tốt.”

Thiên môn pháp sư thích nuôi quỷ để dùng, mà năm nghề ở thiên môn cũng rất thích dưỡng quỷ để gia tăng vận thế, tuy rằng kết quả thường không tốt nhưng những người làm nghề này chính là dùng mạng để đổi danh lợi.

"Mấy kẻ dưỡng quỷ thường khác người, nếu em gặp được thì phải tránh xa biết chưa." Hắn tùy ý nói một câu, nhắm mắt đem trán để ở bả vai tôi.

Tôi có thể đoán được ý nghĩ của hắn từ hành động rồi, quả nhiên hắn lại kéo váy ngủ của tôi khỏi vai, tùy tiện lưu lại ký hiệu của hắn trên người tôi.

Hôm sau khi tan học, tôi và Tô Mộng vừa đi ra khỏi khu dạy họ thì có bốn người mặc tây trang màu đen tiến tới: “Quan tiểu thư, thiếu gia nhà tôi có chuyện muốn nói với cô, xin mời."

Giọng điệu của đối phương không tốt, tôi không kịp phản ứng bọn họ đã vươn tay ôm lấy tôi, ép buộc tôi tiến lên phía trước.

“Khoan đã, khoan đã! Các người là ai?" Tôi vội giãy dụa lùi về sau.

Tô Mộng quát với mấy tên áo đen: “Các người làm gì! Tôi báo cảnh sát bây giờ!”

"Thiếu gia nhà chúng tôi cho mời!" Hắn như một con rô bốt, lặp lại lời nói không chút cảm tình.

"Thiếu gia nhà các người là ai? Có ai mời người như các người không! Đây gọi là bắt cóc!" Tô Mộng lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát.

Cổ tay của cậu ấy lập tức bị nắm lại, cô nàng hét lên một tiếng vì đau, bị một tên bịt miệng lại ấn vào ngực.

"Oh oh oh!!!" Cậu ấy liều mạng giãy dụa.

Mấy tên này mặt lạnh băng, xem ra không sợ hãi gì.

“Dừng tay, mau dừng lại! Tôi đi với các người, đừng làm hại bạn tôi.” Tôi nhanh chóng ngăn bọn họ lại.

Tên đầu xỏ ra hiệu bằng một ánh mắt, Tô Mộng bị mang lên ghế sau của một chiếc xe hơi màu đen.

Tôi không đi cũng không được rồi, tôi do dự hỏi: “Tôi có thể nói với người nhà một tiếng được không?"

“Không cần thiết, thiếu gia chỉ muốn hỏi cô mấy câu, sau đó sẽ đưa cô về!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play