Chúng tôi chỉ có thể đi theo dòng xe lê lết về nhà như ốc sên, khi nấu cơm tôi cũng không thể tập trung tinh thần, lo lắng Phong Ly Ngân sẽ gặp phải nguy hiểm.
Hắn là Minh quân, mặc dù chỉ là hóa thần ngoại pháp, giống như phân thân vậy, sức mạnh đã bị giảm bớt, nhưng ở trần gian có lẽ cũng không có tà linh lợi quỷ nào là đối thủ của hắn.
Nhưng nếu như đối thủ là người có ác ý thì sao? Nếu như là người trăm phương ngàn kế muốn lật đổ trật tự này, có lẽ sẽ có cạm bẫy, đề phòng không kịp.
Tôi trước giờ không tin có người là không có kẻ có thể địch lại, trời sinh âm dương gắn liền sinh tử, giống như Phong Ly Ngân nói, thần tiên cũng phải độ kiếp, không có gì là mãi mãi không thay đổi.
Tư tưởng không tập chung nấu cơm, ăn cơm, đến khi Phong Ly Ngân xuất hiện.
"Này, em rể, cuối cùng cậu cũng trở về rồi, Thanh Tiêu đã sợ mất hồn mất vía rồi, làm tôi ăn cơm mà không thấy ngon miệng gì." Anh tôi lạnh lừng hừm một tiếng.
Đã ăn hai bát cơm rồi, còn dám nói là ăn không ngon miệng sao?
"Thanh Tiêu, món canh hôm nay em nấu thật sự không bỏ muối, khi nãy anh thấy tâm trạng em không được tốt, nhưng không dám nói, không tin thì em thử xem."
Tôi chừng mắt nhìn anh ấy, đi vào nhà bếp lấy muối, khi đi ra, anh tôi đã rót trà cho Phong Ly Ngân rồi.
“Cậu đã tận mắt nhìn thấy cuộc gây gổ của bạn họ ở khách sạn sao? Ha ha ha ha!" Anh tôi cười bò lên bàn.
Nét mặt Phong Ly Ngân không chút thay đổi, hờ hững nói: “Trên người hai bọn họ đều không có mặt quỷ màu đỏ, có lẽ không phải thể xác của Ma Vương, cũng không phát hiện dấu tích người phụ nữ đó bị ma ám lên người.”
Anh tôi đồng cảm nhìn Phong Ly Ngân: “Em rể à, thật là làm khó cho cậu rồi, xem phim hành động tình cảm với khoảng cách gần như vậy... haizz... ha ha ha ha... cay mắt quá! Chuyện này bản thân mình làm thoải mái, nhìn người khác làm quả thực đau lòng! Ha ha ha!"
Tôi không thể nhẫn nhịn cái người anh trai này của tôi nữa, Phong Ly Ngân đã đủ thô bạo rồi, anh đừng có dạy hắn thêm điều gì nữa, có được không!
Trên mặt Phong Ly Ngân không có chút biến động nào, hắn khẽ nhấp một ngụm trà, lặng lẽ nhìn tôi đánh anh tôi.
“Được rồi được rồi, Thanh Tiêu đừng đánh nữa... chút sức lực của em đánh anh chỉ đủ gãi ngứa cho anh thôi, nói chuyện chính đi, nói chuyện chính đi!” anh tôi cầm lấy cổ tay tôi, ép tôi ngồi xuống ghế.
Phong Ly Ngân tiếp tục nói: "Sau đó Quan Nhan Thần ngồi xe rời đi, xuống xe ở đường Trường Hồ, tôi đi theo qua đó thì hắn ta đã biến mất rồi... tôi nghi ngờ có người đang thao túng hắn ta, hoặc là người bày bố pháp trận ở chỗ Tính Chung đó, chính là Quan Nhan Thần."
Anh tôi liên tục gật đầu: “Bao rơm này cái gì cũng không biết, sao có thể bày pháp trận được chứ... không đúng, hắn ta đã không phải là Quan Nhan Thần, chỉ là khoác da thịt của Quan Nhan Thần!"
"... Lột da định hồn còn có một tác dụng." Phong Ly Ngân nhíu mày nói: “Chính là có được ký ức của người bị lột da, hắn ta nhất định nhớ được những chuyện trong đầu Quan Nhan Thần, có lẽ... sẽ không có lợi cho nhà họ Quan."
Anh tôi nuốt nước bọt, có chút sợ hãi hỏi: “Vậy phải làm thế nào mới tiêu hủy thế xác này chứ? Hôm nay tôi còn nói với Thanh Tiêu, có lẽ nào là da người rơm rạ không, lẽ nào phải dùng lửa đốt sao?"
Phong Ly Ngân nhìn tôi: “Cô có quen thân với người phụ nữ đó không?"
"Ai chứ? Quách Văn Lệ sao?" tôi lắc đầu: "Không thân, chỉ là bạn học, biết được tên mà thôi... có điều tôi có thể nhìn thấy vòng bạn bè của cậu ấy."
"Vòng bạn bè là gì chứ?” Phong Ly Ngân nhíu mày.
"Chính là cậu ấy thường đăng tải mọi trạng thái của mình lên weixin, tôi có thể nhìn thấy.” Tôi vừa nói, vừa móc điện thoại ra miêu tả cho Phong Ly Ngân xem.
Người phụ nữ thời thượng như Lệ Lệ, chỉ ước mọi hành động của mình đều có thể đăng tải lên để mọi người nhấn like, bản tin mới nhất chính là bức ảnh tự chụp nơi cánh cửa kính của khách sạn.
Phong Ly Ngân nhíu mắt nhìn tấm ảnh đó, khẽ nói: "Người phụ nữ này sợ rằng sẽ không sống lâu nữa đầu."
"Không, không phải chứ... nhìn cậu ấy vẫn bình thường như vậy.”
"Thể xác cần có máu của người sống để duy trì, nếu như Quan Nhan Thần cần dùng người sống gấp, vậy thì người đầu tiên chính là cô ta."
Chuyện của pháp trận vẫn chưa giải quyết, đột nhiên lại xuất hiện một Quan Nhan Thần nữa, đầu óc tôi vốn dĩ đã không tốt rồi, bây giờ lại càng rối loạn không tìm được mạnh mối.
Đang rối tung rối mù, vòng bạn bè của Lệ Lệ lại đăng tải thêm một trang thái và bức ảnh mới.
Phía trên viết: Ăn đêm, bạn trai tại sao vẫn chưa đến, nếu không đến thì tôi sẽ ăn luôn phần của anh ấy! Bức ảnh tự sướng bĩu môi, chụp cả bảng hiệu của cửa hàng bán đồ nướng.
Mắt anh tôi sáng lên: “Đi đi thôi, anh biết cửa hàng này ở đâu! Chúng ta đi canh chừng, gặp được Quan Nhan Thần thì bắt hắn ta lại!"
Tôi nhìn Phong Ly Ngân, hắn có chút do dự, rồi gật đầu.
Tôi vừa đứng lên, anh tôi có chút do dự nhìn Phong Ly Ngân: “Cái đó... nếu như chúng ta đi bắt người, không tránh được sẽ chạy đuổi rồi đánh nhau, Thanh Tiêu vẫn nên không đi thì hơn, bây giờ em ấy không thể chạy, lại không thể đánh, chúng ta còn phải phân tâm chăm sóc cho em ấy nữa."
Cái này, tôi là gánh nặng sao?
Phong Ly Ngân nhíu mày, giơ tay ấn vào ngực tôi, nói: “Về phòng ngồi đợi đi, đừng ra ngoài.”
Vậy là tôi đã bị bỏ rơi ở nhà.
Càng nghĩ càng tức, trước kia có chuyện gì đều là anh tôi và tôi cùng đi, bây giờ anh tôi có thể nhìn thấy Phong Ly Ngân rồi, liền nói tôi là gánh nặng, hừ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tôi cũng không biết bọn họ có gặp được Quan Nhan Thần hay không, điện thoại trong nhà kêu liên tục, tôi khó hiểu sao anh tôi không gọi vào di động cho tôi, còn bắt tôi đi từ tầng ba xuống nữa.
“A lô?” tôi nhấc điện thoại lên.
“Sao bây giờ mới nhận điện thoại, mau đến đường Trường Hồ đi, người nhà cô xảy ra chuyện rồi! Anh cô tên là Quan Nhan Hạo đúng không?"
Tôi sững sờ, vội vàng hỏi: “Ai vậy?"
"Cảnh sát! Anh cô xảy ra chuyện rồi, mau đến đi! Đường Trường Hồ!” đối phương tức giận nói xong, liền cúp điện thoại.
Tôi đứng cạnh điện thoại sững sờ mấy giây, anh tôi xảy ra chuyện rồi? Anh ấy tới đường Trường Hồ bắt Quan Nhan Thần sao?
Không phải Phong Ly Ngân đi cùng anh ấy sao, sao anh ấy lại xảy ra chuuyện được chứ? Sao cảnh sát lại gọi điện tới?
Tôi vội vàng cầm điện thoại và chìa khóa lên, mở cửa sau chạy ra ngoài.
Nơi này là khu văn hóa thương nghiệp, đều là những cửa hàng đồ cổ, nghệ nhân dân tộc, chữ cổ của công nhân thủ nghệ, vào đêm rất yên tĩnh, là hai thế giới với khu thương nghiệp cách đó không xa.
Tôi vội vàng đi tới bến cảng, đi được mấy bước, liền cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh, giọng nói phụ nữ sắc bén và điệu đà lại vang lên.
“Đế quân đại nhân...
Tôi sững người đứng ở chỗ cũ, đây là lần thứ ba nghe thấy giọng nói này, Phong Ly Ngân hình như không nghe thấy, sao lại có mình tôi nghe thấy chứ?
Mỗi lần tôi quay đầu lại, đều không nhìn thấy dị thường gì.
Nhưng mà lần này...
Lông măng sau lưng tôi dựng thẳng lên, tôi cảm nhận được, chỉ cần tôi quay đầu, thì có thể nhìn thấy gì đó.
Giọng nói của người phụ nữ này sao chỉ kêu Đế Quân đại nhân thôi chứ? Lẽ nào lại là người phụ nữ từng hầu hạ Phong Ly Ngân sao? Người này rốt cuộc có bao nhiêu phụ nữ chứ!
Tôi ổn định lại hơi thở, từ từ nghiêng người lại, trong tay cầm chắc lấy tiền Ngũ Đế.
Phía sau đen tối.
Tôi vừa khẽ thở phào, liền nhìn thấy trên mặt đất từ từ giơ ra đôi tay trắng bệch, sau đó là gương mặt phụ nữ thả tóc hiện ra, trên mặt cô ta có vết tích bị nứt nẻ, giọng nói sắc bén mà điệu đà; “Đế Quân đại nhân.."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT