Nội dung tin nhắn mô tả tình huống phát sinh của cô Tiểu Uông.
Cô nói với tôi, trước đây có hai lần mang thai ngoài ý muốn, lần đầu tiên là khi còn trẻ, không muốn sinh con, huống chi lúc đó cô còn chưa kết hôn nên không có ý định sinh con.
Kế hoạch ban đầu là đi phá thai, nhưng gã phú ông kia nói rằng muốn chơi cùng phụ nữ mang thai để trải nghiệm cảm giác kích thích khác lạ.
Vì thế cô ấy đồng ý để lại thai, cho đến khi bụng nhô lên thấy rõ nhưng họ vẫn còn chơi trò “kích thích" rất kịch liệt, sau đó sảy thai, may là lúc đó trường học đang trong kì nghỉ, cô ấy nằm viện điều trị vài ngày nên không ai biết chuyện này.
Lần thứ hai càng khoa trương, cô ấy không biết mình có thai, còn chơi trò quyền giao (*) khủng bố, chảy ra cả thau máu...
Cô lo lắng rằng nếu cứ như vậy sẽ không mang thai được nữa nên muốn nhanh chóng sinh một đứa, vừa có thể chia một phần gia sản với phú ông, vừa có thể có một đứa con dưỡng lão.
Tôi nhìn những lời bộc bạch ghê rợn này, quả thật không thể hiểu nổi suy nghĩ của những người này.
Phong Ly Ngân nói nhà cô ấy bố trí quá mức, có lẽ là chỉ việc cô ấy chơi quá điên cuồng, hơn nữa bây giờ từ trường bị thùng điện ảnh hưởng cộng với việc phú ông đã chơi chán, cho nên không còn hứng thú với cô ấy nữa.
Phần cuối tin nhắn là lời cầu cứu của cô Tiểu Uông.
“Cô biết cô sai rồi, rất hối hận, cầu xin bạn trai em hãy buông tha cho cô đi, đem hai thứ đó đưa đi được không? Trò Quan, van cầu em giúp cô với, cô sợ chết khiếp rồi!"
“Đưa đi hai cái gì cơ? Ly Ngân, anh đã làm gì vậy?" Lòng hiếu kì của tôi bị khơi lên.
Ánh mắt Phong Ly Ngân nhìn tôi hơi khó hiểu: “...Không có gì, chỉ làm cái ổ để hai đứa nhỏ chết non vẫn chưa được siêu thoát kia có chỗ ở tạm, khỏi phải chạy khắp phòng”
"Hả? Sao tôi không cảm thấy được quỷ ở đó?" Tôi sững cả người, bây giờ độ mẫn cảm của tôi với âm khí rất cao, nhưng tôi cũng không thấy quỷ trong nhà cô ấy.
"Còn chưa thành hình mà đã chết thì không tính là quỷ, chỉ là một chút oán khí mà thôi."
"Vậy anh làm ổ ở chỗ nào?"
"Ta bảo cô ta đặt một cái lu chứa bảy phần nước, còn đậy kín lại cho giống tử cung của người mẹ, hai đứa nhỏ kia sẽ tự bay vào đó, chắc là cô ta trộm nhìn lén." Phong Ly Ngân cười lạnh nói.
Trong lòng tôi còn sợ hãi, lén đưa tay sờ bụng mình.
Nơi đó vẫn bằng phẳng như trước kia, nhưng tôi có thể thường xuyên cảm nhận được một luồng nhiệt chuyển động trong này, đôi khi còn cảm thấy đau lâm râm.
Đứa bé trong bụng tôi lúc này chắc chỉ lớn bằng hạt dưa, sau sự việc của tên tà sư kia, Phong Ly Ngân gần như ở cạnh tôi mỗi ngày, có phải hắn cũng đang lo lắng cho đứa bé này không?
Tin nhắn từ cô Tiểu Uông liên tục được gửi đến, Phong Ly Ngân mất kiên nhẫn gửi vào một dãy số điện thoại, bảo cô tìm người này giải quyết.
“Ai vậy?” Tôi thuận miệng hỏi một câu, Phong Ly Ngân vậy mà lại nhớ được số điện thoại.
"Người nhà họ Thẩm, để cho cô ta tìm người nhà họ Thẩm xử lý đi."
".Anh nhớ được số điện thoại của người này sao? Số của tôi chắc anh còn chẳng biết đúng không?" Tôi thản nhiên cười hỏi.
Hắn trầm mặc nhìn tôi, một lúc sau mới đáp: “Được, ta sẽ nhớ."
Có đôi khi một lời xưng hô cũng là một câu thần chú ma pháp.
Từ lúc tôi gọi hắn bằng “Ly Ngân”, thời gian hắn trầm mặc ngày càng lâu, nhưng lần nào cũng sẽ nói được.
Cứ như tôi đã tìm được điểm yếu của hắn, khẽ khàng chọc chọc, hắn sẽ nhíu mày, không tình nguyện mà đáp ứng yêu cầu của tôi.
Quan hệ hòa hợp như thế này làm cho tôi quên đi những chuyện hắc ám khác.
Hắn cực kì thích đùa giỡn bầu ngực mềm mại của tôi, ban đêm không ngừng nghỉ, thậm chí ban ngày nếu ở trong phòng vẫn nghịch.
Tôi lờ mờ cảm thấy hắn đang vẽ bùa lên ngực tôi, nhưng mỗi lần lý trí của tôi đều không kiên trì nổi đến phút cuối.
Kiểu thân mật này thay thế cho việc làm tình, trở thành thời khắc tốt nhất cho thứ tình cảm kỳ diệu giữa chúng tôi. Tôi cho rằng hắn sợ linh thai không ổn định nên mới không làm.
Rất nhanh sau đó, nội y của tôi không mặc vừa được nữa, cắn răng kéo Tô Mộng mua cái mới với tôi, dọc theo đường đi thiếu chút nữa bị bà cô đầu óc đen tối này châm chọc đến nỗi muốn đào lỗ chui xuống.
“Đã thật, tớ cũng muốn có một ông bồ đẹp trai, mỗi ngày giúp tớ xoa bóp, mút mút, sau đó ngực tớ cũng nở to hơn.” Cậu ta vừa nói vừa nhìn chiếc xe thể thao dừng lại trước mặt: "Woa, nữ doanh nhân xinh đẹp nhiều tiền..."
Cậu ta nói xong thì dùng cùi chỏ đụng đụng vào ngực tôi, không nặng không nhẹ nhưng vừa lúc trúng ngay chỗ bị Phong Ly Ngân cắn sưng, đau đến nỗi tôi cong người như con tôm.
Chiếc xe thể thao màu vàng dừng ở ven đường, bên trong ghế lái là một phụ nữ tóc búi cao, trang điểm tinh xảo xinh đẹp, mặc đồ công sở.
Cô ấy xuống xe, vừa nghe điện thoại vừ ném chìa khóa cho người giữ cửa, đi trên đôi giày cao gót xinh đẹp bước ngang qua chúng tôi.
"Đúng, không có lễ cúng nào tôi không làm được, chuyện đó chỉ là việc nhỏ... chi phí? Ha ha, muốn mời Thẩm Thanh Nhụy tôi ra tay, thấp hơn bảy số thì miễn bàn... Ừ, được, bảo hắn gọi đến số này của tôi, 139XXXX.."
Tôi đang xoa xoa chỗ đau, nghe thấy số điện thoại đó thì phải đứng bật dậy.
Không phải là số Phong Ly Ngân cho cô Tiểu Uông sao?
Vừa rồi tôi nghe cô ta xưng là "Thẩm Thanh Nhụy", là người nhà họ Thẩm?
Trong giây phút đó lòng tôi ngũ vị tạp nham, dường như Phong Ly Ngân rất quen thuộc với cô ta, ngay cả số di động của cô ta cũng biết, còn số tôi thì phỏng chừng Phong Ly Ngân còn chẳng muốn nhớ!
"Tô Mộng, nhanh lên, đuổi theo người phụ nữ phía trước." Tôi lôi Tô Mộng chạy theo hướng cô ta vừa đi.
Thẩm Thanh Nhụy đi lên lầu hai một khách sạn xa hoa, nơi này là một quá cà phê cực kỳ đắt đỏ, những hàng ghế được xếp dài như yến hội ở hoàng cung.
Hai đứa tôi chen vào một gian ghế dài bên cạnh, Tô Mộng nhìn thực đơn đồ uống, ánh mắt mở to: "Một ly cà phê hơn một ngàn?"
Tôi cắn răng cà thẻ hai ly cà phê, đợi một hồi thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi tới... là Hầu gia thiếu gia, Hầu Thiếu Văn!
Hai người khách sáo vài câu, giọng nói cao ngạo kia của Thẩm Thanh Nhụy truyền tới: "Tình huống mà cậu nói rất hung hiểm, tôi có thể giải quyết, nhưng muốn xem cậu hy vọng chuyện này giải quyết thế nào... Là giải quyết tạm thời, hay là một lần trừ tận gốc?”
Hầu Thiếu Văn cau mày nói: “Đương nhiên muốn trừ tận gốc, chỉ cần Thẩm tiểu thư làm được, tôi sẽ ký ngay chi phiếu một triệu cho cô!"
Thẩm Thanh Nhụy mím môi cười, cầm muỗng khuấy khuấy ly cà phê trước mặt: “Hầu thiếu gia, chuyện của cậu không phải một triệu là giải quyết được.”
Hầu Thiếu Văn nhăn mày, cắn răng nói: “Thẩm tiểu thư nghĩ bao nhiêu thì giải quyết được?"
Thẩm Thanh Nhụy giơ năm ngón tay, nói: “Năm triệu. Tôi biết nhà họ Hầu các cậu từng mời một người có quan hệ họ hàng xa với họ Thẩm tới làm việc, giá để tôi ra tay, tuyệt đối không thể thấp hơn so với đứa gà mờ đó!”
Đang, đang... nói tôi sao?
(*): giao cấu bằng cánh tay
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT