"Tại sao lại là cô? Tôi cũng muốn biết tại sao lại là cô!”
Ánh mắt hắn giống như sắp ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
"Quan Thanh Tiêu, nếu cô đã không thể thoát khỏi vận mệnh này thì hãy chấp nhận nó, nếu như không phải tôi tốt bụng, hai năm trước cô đã chết rồi, nếu như cô không muốn chết thì đừng tìm hiểu những vấn đề không nên hỏi đến.”
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi thở lạnh giá của hắn quanh quẩn bên đầu mũi.
"...Được, tôi hiểu rồi, tôi không hỏi nữa." Tôi cắn chặt môi, cố gắng không để cho nước mắt rơi ra.
Hắn không hề giải thích, cũng không muốn nói rõ bất cứ chuyện gì cho tôi.
Dùng giọng nói lạnh nhạt, ánh mắt hờ hững nói với tôi đừng có hy vọng hão huyền.
Lại dùng một chút ánh mắt thương xót, làm cho tôi tham vọng.
Đúng là một sự hành hạ...
Tôi lấy mu bàn tay che mắt mình lại.
Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu rọi làm căn phòng không còn tối đen, nhưng tôi lại thấy mình vẫn đang nằm dưới tầng hầm dưới quê.
Giao hợp cơ thể, nhưng mãi không thể giao hợp trái tim.
Tôi cảm thấy váy ngủ bị vén lên, vén lên rất cao, chiếc váy sợi bông màu trắng che đầu tôi lại.
Lúc nhẹ lúc mạnh, không có kỹ xảo, cũng không dịu dàng, chỉ có những lần lưu luyến lặp đi lặp lại, làm cơ thể cuối cùng cũng từ bỏ việc kháng cự.
Đây là lòng tốt của hắn sao? Tôi cười đau khổ nắm chặt lấy tấm vải bông màu trắng che mặt đó, chờ đợi động tác tiếp theo của hắn.
Khi hắn mổ xẻ từng tấc da thịt của tôi, tôi cảm thấy từ bỏ tất cả là lựa chọn thông mình nhất.
Đừng dùng tình cảm, cũng đừng rung động.
Giống như quan niệm của gia tộc chúng tôi, sống chết có số, phú quý tại thiên.
Còn tôi, sống chết tại hắn, tình dục cũng vậy.
Hắn có quyền sinh quyền sát với tôi, còn tôi chỉ có thể giống như bây giờ, trần truồng cơ thể, không nhìn gì, cũng không hỏi gì.
Hiếm khi nào hắn lại có khúc “dạo đầu" được một lúc, cơ thể cảm thấy cũng không còn đau đớn gì nhiều, mới bắt đầu biết đòi hỏi khoái lạc.
Hắn rất hài lòng với phản ứng như vậy.
Khi tia nắng ban mai chiếu qua rèm cửa, tôi mệt mỏi muốn ngủ, còn hắn vẫn đang hưởng thụ.
Hắn giơ tay lên từ từ vẽ những đường cong cong vẹo vẹo trước ngực tôi, đây là cái gì... vẽ bùa chú lên người tôi sao?
Tôi mơ màng nhấc tay lên muốn nắm lấy tay hắn, cuối cùng không còn chút sức lực nhúc nhích ngón tay, không bắt được gì.
Khi tôi tỉnh dậy đã sắp buổi trưa rồi, chăn được đắp gọn gàng lên người tôi, nhưng ra giường... không nói nữa, tí nữa rồi thay vậy.
Sửa soạn bản thân xong, việc đầu tiên tôi làm chính là nhét ra giường vào máy giặt.
Đúng lúc anh tôi vác cái đầu như tổ quạ đi xuống, lim dim nhìn tôi hồi lâu rồi cười nham hiểm hỏi: “Mấy tuổi rồi còn tè dầm ra giường chứ?”
Tôi...
Tôi đỏ mặt.
Anh ấy cười ha hả rồi đi đánh răng rửa mặt, còn không quên nhắc nhở tôi: “Làm nhiều rau vào, chú đến ăn cơm đấy."
Tôi không ngờ rằng ngày hôm qua chú có thể kịp thời đến cứu chúng tôi, sau khi chú cãi nhau một trận với ông nội, đã hai năm không về nhà, chúng tôi cũng không gặp chú ấy.
“Thanh Tiêu, Ngạn Hạo, chú đem theo chút đồ ăn cho bọn cháu đây." Chú còn chưa thay đồng phục, xách theo hai hộp thịt vịt nướng mua trên đường.
Bữa cơm này kéo dài hai tiếng đồng hồ, tôi biết được rất nhiều chuyện từ những lời chú ấy nói.
Thì ra con mèo đen mà hôm qua tôi nhìn thấy là con mèo của bà già dơ, ngày hôm đó ngón tay mà nó tha về là được phát hiện ở đó.
Bà ấy biết chúng tôi bị nhốt ở đó, bèn gọi điện thông báo cho chú.
“Chú à, công việc của các chú thường tiếp xúc với người chết, cảnh sát các chú không sợ sao?" Anh tôi hỏi.
"Chưa từng nghe chính nghĩa luôn thắng cái tà sao? Mặc bộ đồng phục này có thể chặn lại rất nhiều tà khí... đương nhiên, sẽ không bằng thứ trong bụng của Thanh Tiêu, đó mới là xua đuổi được mọi tà khí." Chú nheo mắt lại, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi có chút ngượng ngùng, đổi chủ đề nói: “Chú à, chú thấy tình hình của bố cháu thể nào?"
"Chú thấy có thể cứu được... anh ấy hình như cố ý để bản thân mình bị hôn mê, như vậy thì con quỷ mặt đỏ đó mới không có cách nào lợi dụng anh ấy làm việc cho nó, ít nhất sẽ không làm hại đến các cháu." Chú cười nói: “Không ngờ rằng Thanh Tiêu tiến bộ nhiều như vậy, lại dám cầm la bàn đi tìm nơi cất giấu thi thể chứ."
“Nếu như cháu biết nơi đó cất giấu thi thể thì cháu đã không đi rồi." Tôi nhìn hộp vịt nướng, tự dưng lại không còn muốn ăn nữa.
"Các cháu trưởng thành rồi cũng tốt, dù sao đi nữa dựa dẫm vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình, có điều tà đạo, tà vật tuyệt đối không thể động tới, cô gái Triệu Hiểu Như đó đã bị tẩy não.” Chú chặc lưỡi nói: "Cô bé đó thật ra là lừa cháu thôi, bạo lực gia đình cũng là bịa ra, cô bé đó đã có quan hệ như vậy với ba của mình, còn gọi nó là tu hành..."
".Cháu nhìn thấy trên cổ cậu ấy có vết bị trói, mới bị cậu ấy lừa” Trong lòng tôi cũng rất khó chịu, sau này tôi còn dám tin lời người khác sao? Người bị tà phái tẩy não chẳng ngờ lại ở ngay cạnh tôi.
Chú cười: “Cái vết trói đó... không phải là bạo lực gia đình đầu, mà là khi bọn họ làm cái chuyện đáng ghê tởm đó, để tăng khoái cảm biến thái, dùng dây thừng trói cô ta lại, để cho cô ta hưởng thụ.."
Tôi với anh tôi lập tức cảm thấy cực kỳ ghê tởm, chú bĩu môi nói: “Chú gặp nhiều rồi, còn có người vì chơi cái này mà mất mạng nữa.”
“Đờ mờ... sao lại làm như vậy chứ!” Anh tôi không hiểu, những người tu tà pháp làm như vậy thì có thể hiểu, còn người bình thường cũng vì chơi cái này mà mất mạng sao?
Chú nhìn anh tôi một cách kỳ quái: “Không phải cháu học y sao, lẽ nào không biết khi con người nghẹt thở và sợ hãi, cái chỗ đấy đều sẽ thít lại sao?"
"ô, ô ô ô!"
Tôi không thể tiếp tục nghe được nữa, ăn cơm với pháp y thực đúng là một chuyện đáng sợ mà.
"Thôi, chúng ta không nói nữa, Thanh Tiêu sắp nối quạu rồi kìa." Anh tôi quay sang nhìn tôi, không nói gì nữa.
Chú cười ha ha, đột nhiên hỏi: "Ngạn Hạo, chuyện cháu tới thôn Hoàng Đạo cùng với bố, cháu không nói cho Thanh Tiêu sao?"
Anh tôi sững lại, ngập ngừng nói" “Bố cháu không cho cháu nói."
Tôi biết bọn họ có chuyện giấu tôi, ngày Phong Ly Ngân xuất hiện vào một tháng trước, bố và anh tôi đều bị thương rồi vội vàng trở về, quỷ mặt đỏ cũng xuất hiện phía sau lưng bố chính vào hai ngày đó.
“Thanh Tiêu có quyền được biết mọi việc, hơn nữa, chú thấy bây giờ Thanh Tiêu đã giỏi hơn rồi, có những chuyện để nó biết cũng tốt." Chủ nhìn chằm chằm tôi rồi nói.
“Anh.” Tôi nhìn anh tôi, ra lệnh: “Anh đi rửa bát.”
Anh ấy vừa bước đi, tôi lập tức hỏi: “Bố cháu rốt cuộc đã làm chuyện gì vậy ạ?"
Chú rút ra một điếu thuốc, cũng không châm lửa, chỉ kẹp ở nơi ngón tay: “Nói như này đi, Thanh Tiêu, nghiệp chướng của gia đình chúng ta thực ra đã bắt đầu từ hầm đất của nhà tổ."
Điều này không bất ngờ, tôi chính là vật tế bị dâng đến đó.
Người trong nhà định sẽ để cho tôi chết ở đó.
Chú thấy tôi không vui, cười nói: “Đừng giận, cháu cứ coi như đang nghe kể chuyện vậy thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT