“Hắn ta không phải người bình thường, không thể tin lời hắn ta." Tôi có chút bực mình gắt gỏng: “Bởi vì hắn ta, chúng tôi đã hy sinh rất nhiều, anh có biết không?"

Hứa Mặc Hàn khẽ nhếch mày: “Sao vậy...!có phải những người cùng nghề nên có kiêng kị gì không? Nếu như vậy, tôi sẽ từ chối sắp xếp của trưởng bối là được rồi, yên tâm đi Thanh Tiêu, về những chuyện này tôi sẽ nghe cô."

Hắn ta, lẽ nào cho rằng tôi đang đố ý với người cùng nghề sao?

"...!Không phải như vậy đâu, Hứa thiếu gia, tình trạng bây giờ của tôi không được ổn định lắm, có một số chuyện tôi vẫn chưa nhớ ra được, anh vấn nên nghe theo sự thu xếp của trưởng bối trong nhà đi, nhớ phải đề phòng Thượng Quan Chấn là được rồi." Tôi bất lực giải thích, chỉ có thể hất tay từ bỏ vùng vẫy.

Tại sao lại không nhớ được những chuyện liên quan đến phu quân Minh giới đó chứ?

Anh tôi nhắc đến chuyện này cũng ngơ ngác, tại sao chúng tôi đều không nhớ gì cả vậy?

Hối Thanh nói anh ta là đệ tử Phật môn, không chịu sự ràng buộc của tín ngưỡng chúng tôi, nhưng thời gian mà anh ta quen biết chúng tôi quá ngắn, anh ta không biết được những chuyện đó.”

Vết đeo nhẫn trên tay tôi, có phải là chiếc nhẫn mà chồng tôi đưa cho tôi? Lại bị tôi làm mất rồi.

Ủ rũ, buồn bực, tôi cảm thấy mình đã đánh mất đi một đoạn ký ức cực kỳ cực kỳ quan trọng.

Tôi đã quên rồi.

Tên của hắn, tôi cũng quên rồi.

Nếu như ngôn ngữ thực sự linh nghiệm, vậy khi tôi nhớ ra tên hắn, có lẽ có thể hiểu rõ được những ký ức hỗn loạn này.

Tôi hỏi anh tôi, anh ấy cũng ngơ ngác.

Đến nửa đêm, tôi bị anh tôi gõ cửa kêu dậy.

"Thanh Tiêu, cảnh sát Lô gọi chúng ta đến một chuyến..." Giọng nói của anh ấy có chút chán chường: “Ông chú tìm chúng ta xem nhà đó xảy ra chuyện rồi.”

“Xảy ra chuyện gì rồi?" Tôi vừa mặc đồ, vừa ngạc nhiên hỏi: “Có phải lại chọc đến cô hồn ác quỷ nào ghê gớm rồi không? Chết hay chưa?"

Anh tôi than vãn: “Thanh Tiêu anh thực sự cảm thấy em đã thay đổi rồi, trước kia nghe thấy những chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên của em là co rụt cổ, nhưng bây giờ lại bình thản như vậy." Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện88.

Tôi ngáp một cái, mệt mỏi rụi mắt: “Lời nói tốt đẹp khó khuyên được những người phải chết, những gì cần nói em cũng đã nói cả rồi, chú đấy không tin em thì em có cách gì được chứ? Cũng không thể vì chú ấy mà tăng thêm nghiệp chướng cho em được."

Anh tôi tặc lưỡi, không nói thêm gì nữa, lái xe đến chỗ nhà chú kia.

Có mấy xe cảnh sát dừng ở đó, cảnh sát Lô hút thuốc đợi chúng tôi, vừa nhìn thấy tôi liền nói: "Nhà hàng xóm nhìn thấy khẽ cửa nhà có máu chảy ra nên rất sợ hãi, tưởng rằng xảy ra chuyện gì, nên lập tức báo cảnh sát, tôi đã mang người đến đây, sau khi đến phát hiện ba người trong nhà bọn họ đều còn chút hơi tàn, người phụ nữ trung niên đó uống thuốc ngủ, người đàn ông trung niên thì giống như tranh chấp gì với con gái, bị con gái đâm một nhát, sau đó người con gái vào nhà vệ sinh cắt tay tự sát, nước ở trong thùng nước đó đã làm tràn máu ra ngoài, làm cả căn nhà đều nhuốm máu."

“Đưa ba người đó đến bệnh viện rồi sao?" Tôi hỏi.

Cảnh sát Lư gật đầu: “Phía bệnh viên nói với chúng tôi rất nguy kịch rồi, nhưng cũng không phải không cứu được nữa, vẫn đang cấp cứu...!Chúng tôi đoán người phụ nữ trung niên uống thuốc ngủ là muốn tự sát, sau đó dẫn đến việc người đàn ông trung niên là con gái cãi vã, mới xảy ra vụ án máu me này.”

“Vậy sao lại gọi chúng tôi tới đây? Chú bình thường không phải rất xem thường những người mê tín dị đoan như chúng tôi sao? Sao hôm nay lại đổi ý, bắt đầu tin rồi sao?” Anh tôi tò mò vặn hỏi.

Sắc mặt cảnh sát Lô cứng đờ: "Tôi không thể không tin được, cảnh tượng khi nãy rất kỳ lạ, hai người đồng nghiệp của tôi đột nhiên ngất đi, bây giờ tôi đã giải tán mọi người đi cả, tôi gọi điện cho cảnh sát Quan, ông ấy nói gọi hai người đến xem là được rồi."

Cảnh sát Quan? Chủ tôi cũng tin chúng tôi sao.

Tôi rút la bàn ra nhìn kim là bàn, kim là bàn quay một vòng ngược lại, bên trong nhất định có vật âm tà.

Trong bụng tôi giống như có ngon lửa nhỏ đang cháy rực trong đó vô cùng gấp rút, hình như hơi thở âm tà đã làm kinh động đến đứa trẻ, chúng không thể chờ đợi được muốn phá vỡ thứ âm vật đang quấy rối đó.

Sau khi trải qua chuyện ở thôn Hoàng Đạo, anh tôi không còn sợ hãi với những thứ âm hồn làm loạn này nữa, rút thanh kiếm Đào Mục đưa cho tôi, anh ấy ngậm lấy bùa đồng rồi bước vào cửa.

Vẫn như cũ dán bùa chú lên cửa, để tránh âm vật trong đó chạy thoát ra ngoài.

Anh tôi đến kiểm trà nhà vệ sinh, ánh mắt tôi lại nhìn vào phòng khách.

Bếp lò.

Những căn nhà cũ đều rất chật hẹp, hơn nữa còn chất chồng rất nhiều thứ, có một vài thứ có thể đã đặt ở đó hơn 10 20 năm, đặc biệt là đáy bếp lò.

Nếu như dưới bếp lò có những thứ lộ xộn, vậy thì tính cách sinh lí của nữ chủ nhân trong nhà sẽ bị ảnh hưởng, nữ chủ nhà này không phải bệnh tật kéo dài năm ở trên giường suốt sao? Gần đây còn phát hiện tử cung có khối u, mặc dù không phải bệnh không chữa được, nhưng bệnh tật kéo dài lâu ngày đã làm cho người ta không còn chút tinh thần nào nữa rồi.

Tối qua khi đến xem căn nhà này, tôi vẫn chưa phát hiện bếp lò có vấn đề nghiêm trọng như vậy, bởi vì dưới bếp lò nhà chú ấy đều là thùng gạo với gas, cùng với bát và đũa mới vẫn chưa dùng đến, cũng không phải là quá lộn xộn.

Nhưng bây giờ có thể rõ ràng cảm nhận được một luồng oán khí dữ dội phả ra từ bếp lò đó.

Hai tiểu tổ tông trong bụng giống như, tôi đành phải vỗ về chúng, để chúng không cử động lung tung, nếu như chỉ là du hồn bình thường, tiễn đi là được rồi, không nhất thiết phải đề nó hồn bay phách tán.

Cả căn nhà tràn ngập không khí lạnh giá, ba người sống ở đây đột nhiên nhập viện, chứng tỏ tà vật bên trong rất hung ác.

Sàn nhà nửa bên phòng khách đều có máu chảy ra, tiếng nước chảy tí tách trong nhà vệ sinh vẫn đang kêu, thùng gỗ bị ngã sang một bên, từng giọt nước chảy xuống thềm gạch lạnh giá.

Tách...!tách...!
Tiếng kêu càng lớn hơn.

"Thanh Tiêu, máu ở trong nhà nhìn có chút đáng sợ, đúng là trở thành Tích Huyết Ngao rồi." Anh tôi ngậm bùa đồng, dùng kiếm Càn Khôn vẫy vẫy mấy cái: “Chính chủ ở đâu chứ? Tại sao không ra ngoài gặp chúng ta?"

Trốn ở dưới bếp lò." Tôi ra hiệu bằng mắt.

Để không lưu lại giấu vân tay, anh tôi đeo găng tay mới đi mở chiếc tủ ở dưới bếp lò, anh ấy cầm lấy tiền Ngũ Đế bấm tay gõ vào cửa, miệng còn ngậm bùa đồng lẩm bẩm nói: “Này, chúng ta gửi đến Âm phủ nhé, mau ra ngoài đi.."

Anh ấy nói chậm rãi, tay lại nhanh chóng mở cửa tủ ra!

Một làn sương mù đen to lớn đột nhiên xông ra ngoài! Hợp thành một...!một cái đầu thai nhi?

Tôi liền đọc thần chú, tay trái ngón thứ hai và thứ ba uốn lại, ngón cái giữ lấy đốt giữa của ngón thứ tư - đây là quyết để thu phục tà yêu.

Làn khói đen đó lập tức dừng lại, muốn trốn ra từ phía sau.

Anh tôi dán hai tấm bùa cấm tà lên cửa tủ, để nó không còn đường thoát.

Cái bóng đen tròn đó bay lơ lửng, há miệng phát ra, nhưng mắt của nó nhắm lại, hình như vẫn chưa mở mắt.

Tôi bịt tai lại lùi sau mấy bước, còn không ngừng vỗ vào bung vỗ về hai tiểu tổ tông trong đó, chúng hình như muốn thoát ra ngoài để hủy diệt tà khí đó.

Nhưng tôi không muốn, tôi cảm thấy có thể độ quỷ được thì tốt nhất, đừng giết nó, huống hồ còn là hồn bay phách tán.

Đừng làm thêm nghiệp chướng nữa, hắn vì tôi đã...!
Đã...!
Đầu tôi lại bắt đầu đau, hắn rốt cuộc là ai chứ....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play