Cầm tôi sắp rớt xuống luôn rồi!

Những những thứ đồ ngủ vải ren kiểu dây trói màu đen màu trắng, màu đỏ chói này là thứ quái quỷ gì vậy!

Bên cạnh còn có mấy cái chai lọ...!và các loại dụng cụ!

"Tô...!Mộng..." Tôi đỏ mặt cắn răng nói.

Cô bạn thân này của tôi đúng là hay ho thật đấy, đến những thứ này cũng mua giúp tôi!

Phong Ly Ngân cầm lên một cái vòng tròn trong suốt, nhìn vào giấy hướng dẫn nghiêm túc học hỏi: “Vòng kéo dài? Đây là gì vậy..."

Da đầu tôi tê rần, giật cái vòng trong suốt đó vứt vào thùng rác: “Anh không cần đến!"

Đùa gì vậy chứ? Anh ấy không cần ăn uống, cơ thể khỏe mạnh, pháp lực vô biên cũng không cần ngủ! Mà còn cần đến thứ này sao?

"..Cái này hình như gọi là bao cao su có gợn sóng.” Anh ấy lại nhìn vào giấy hướng dẫn.

Tôi cuống cuồng giật hết đống giấy hướng dẫn đó rồi xé nát ra, Phong Ly Ngân khoanh tay thích thú nhìn tôi, ánh mắt đó làm tại tôi nóng bừng lên.

"Quan Thanh Tiêu, ta đã làm chuyện đó với em bao nhiêu lần rồi, em còn xấu hổ sao?” Giọng nói lạnh lẽo của anh ấy luôn nói ra những lời nói hờ hững như vậy, luôn làm cho người khác cảm thấy buồn bực.

“Đó là bởi vì tâm trạng của chúng ta đối với chuyện này không giống nhau.” Tôi tức giận lẩm bẩm: “Có ai giống anh đâu chứ, ức hiếp người ta còn chế đối phương nhạt nhẽo...”

Tôi giơ tay định vứt hết những thứ trên bàn vào thùng rác, Phong Ly Ngân ngăn tôi lại, từ từ nói: “Những thử sử dụng trên người em thì vứt cả đi...!nhưng những thứ mặc trên người, có thể giữ lại."

Tôi tức giận ngước mặt lên nhìn.

Anh ấy nhướng mày cười, từ trên cao nhìn

xuống bằng nửa con mắt.

"..Tôi có điều kiện, anh phải đồng ý mới được!"

"Hừm...!vẫn chưa lên giường mà đã muốn thế thọt ra giá rồi sao?"

Tôi...!
Sợi dây màu đỏ quấn lên người tôi, có lẽ nhìn như vậy sẽ càng kích thích hơn.

Anh ấy quen thuộc mà mạnh mẽ.

Cho dù vào lúc này, anh ấy cũng rất ít cho tôi lên trên người anh ấy, hầu như đều là anh ấy chủ động tất cả mọi thứ.

Khi tôi mệt mỏi đến mức sắp ngủ thiếp đi, tôi lại cảm nhận được cảm giác mềm mại ươn ướt và lạnh lẽo đang lướt qua nơi ngực, mở mắt ra, ánh mắt anh ấy đang nhìn tôi chằm chằm, con ngươi giống như nham thạch nóng chảy, làm tôi sợ đến mức không dám nhìn qua nơi khác.

"Quan Thanh Tiêu.”

Anh ấy khẽ cười, giọng nói trầm trầm chạm vào trái tim tôi: “Em biết tại sao ta lại thích cắn nơi này của em như vậy không?"

Đầu óc tôi mơ hồ, làm gì nghĩ đến vấn đề này chứ?

"...Bởi vì, nhìn từ góc độ này...!em còn quyến rũ hơn cả hoa bỉ ngạn..." Giọng nói của anh ấy nhẹ nhàng, giống như sợi lông khẽ lướt qua.

Tôi không hiểu tại sao anh ấy luôn vẽ những đường cong gì đó lên trước ngực tôi, hỏi anh ấy, anh ấy nói là bùa, hỏi lại lần nữa, thì anh ấy không trả lời.

Không biết Hứa Mặc Hàn “tra tấn nghiêm ngặt” những bác sĩ tư nhân của anh ta như thế nào, nói tóm lại đến lần thứ hai đi kiểm tra, bác sĩ riêng của anh ta giống như bị khóa miệng lại, hoàn toàn không nói gì cả.

Vấn đề là, anh ta canh phòng nghiêm ngặt coi tôi như người đương sự vậy làm gì?

"Bác sĩ không nói cho tôi kết quả kiểm tra, vậy thì còn kiểm tra gì nữa chứ?” Tôi không nhịn được hỏi.

Bác sĩ chỉ lắc đầu, mà không nói gì.

Tôi nhìn anh tôi, anh ấy nhả viên kẹo ngậm trong miệng ta, chỉnh lại ống tay áo, đi lên kéo bác sĩ ra ngoài nói: “Nào nào nào, chúng ta thoải mái nói chuyện chút đi."

"Tha cho tôi đi mà, thiếu gia đã nói, kết quả như thế nào cũng không được nói, nếu không thiếu gia sẽ..." Bác sĩ run rẩy, ngậm miệng lại.

Đây là có ý gì vậy chứ? Không thể nói với tôi sao?

Cuộc điện thoại của Hứa Mặc Hàn gọi đến thật đúng lúc, tôi có chút bực mình hỏi: “Hứa thiếu gia, anh có ý gì vậy? Tại sao đến cả tôi cũng không thể nói chứ?”

Hứa Mặc Hàn cười rồi nói: “Không phải tôi đang đích thân đến nói rõ với cô đây sao? Đứa trẻ không có gì khác thường, nhưng mà cô phải cẩn thận chút, đừng có đi bắt quỷ nữa.”

"...Giới tính thì sao?" Tôi không nhịn được hỏi.

"Hả? Cô có lẽ đoán ra được chứ? Còn cần tôi nói sao?" Giọng nói của Hứa Mặc Hàn nghiêm nghị lại: “Những thứ mà cô nói đó tôi không hiểu, cô chỉ cần nói cho tôi, khi nào thì cô cần đến bệnh viện và bác sĩ, tôi có thể sắp xếp mọi thứ cho cô.”

"Không cần đâu..

có lẽ không cần dùng đến.” Tâm trạng tôi không vui.

Thời gian càng ngày càng gần, cho dù tôi trốn tránh chuyện này như thế nào, cho dù anh tôi khuyên bảo tôi như thế nào, tôi cũng không thể yên tâm được.

Thường tỉnh dậy vào lúc trời sáng, sau đó mở mắt ra nghĩ ngợi lung tung.

Phong Ly Ngân từng nói, chỗ cô Tiểu Uông có hai oán khí chưa thành hình, đó là tội nghiệt của cô ấy, bây giờ có phải tôi cũng từng bước đi vào con đường tội nghiệt rồi không?

"Thanh Tiêu, Thanh Tiêu!” Anh tôi khẽ đẩy tôi, chỉ vào ti vi: “Bật to tiếng lên.”

Gì vậy? Lại là tin liên quan đến nhà họ Hứa sao? Tôi bật to tiếng lên, nghe thấy thời sự đưa tin, một cái tên mẫn cảm vang lên.

Thôn Thạch Tuyền Câu Tân, đó là nơi có người dân di cư của thôn Hoàng Đạo.

"Liện lạc với ông Trần, hỏi ông ta tình hình." Tôi vội vàng nói với anh tôi..

Nội dung trên thời sự cũng chỉ thông báo được những tin tức qua loa, tin tức đó chỉ nói viện dưỡng lão ở thôn Thạch Tuyền Câu Tân có mấy người già bị chết một cách ly kỳ ở đó.

Tôi dùng điện thoại tìm kiếm, thấy được thông báo của cảnh sát về chuyện này, bên trên có một tin treo thưởng, kẻ tình nghi phạm tội là thanh niên khoảng hai mươi tuổi, cao tầm một mét bảy lăm...!
Quan Ngạn Thần xuất hiện rồi.

Ngày mà linh thai thành hình ngày càng gần, hắn ta cũng nên có hành động gì rồi.

Trước đây, hắn ta nói muốn dùng pháp thuật sinh hồn phân ly để rút ra nửa linh hồn của linh thai, sau đó luyện hồn, luyện hồn đó sẽ coi hắn ta như chủ nhân, sẽ trở thành nô bộc của hắn ta.

Nói gì mà giúp tôi chứ, tôi còn lâu mới tin những lời nói xằng bậy như vậy.

Anh tôi cúp điện thoại, nói với tôi: “Ông Trần nói, viện dưỡng lão đó có quỷ, bố của bạn ông ta sống ở đó, bây giờ người ở đó đang cố gắng ngăn chặn dư luận."

"...Chúng ta đi xem thế nào?" Tôi do dự hỏi.

Bây giờ tôi thật sự không muốn mạo hiểm, chuyện của linh thai làm cho tôi vô cùng hỗn loạn, tôi và Phong Ly Ngân đã dây dưa với nhau từ hai năm trước đến bây giờ, ngày quyết định vận mệnh đó đã càng ngày càng gần.

Tôi...!tôi có suy nghĩ muốn bỏ trốn.

Điện thoại của tôi đột nhiên rung lên, giọng nói lanh lảnh của Thẩm Thanh Nhụy bên đó vang lên: “Quan Thanh Tiêu, Đế Quân đại nhân đã biết chuyện ở thôn Thạch Tuyền Câu Tân rồi, anh ấy nói chúng tôi tới đó, hơn nữa thuận tiện dẫn cô tới cùng."

"Chúng tôi tự tới đó." Tôi hờ hững trả lời.

“Hừ...!chúng tôi phụng mệnh hành sự, có gì bất mãn thì cô đi nói với Đế Quân đại nhân, đây là mệnh lệnh mà Đế Quân đại nhân trực tiếp giao cho tôi.”

"Tôi nói rồi, chúng tôi tự tới đó." Tôi cúp điện thoại.

Phong Ly Ngân có thể ra lệnh với Thẩm Thanh Nhụy mà lại không có thời gian tự mình nói với tôi một câu sao?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play