Trình Tranh cùng Tô Sương rời quán, Tô Sương còn bận léo nhéo hát hò gì đó, miệng không ngừng bên tai cô, Trình Tranh thì luôn im lặng lắng nghe.
Cô cũng không rõ cô, với Tô Sương thì điềm tĩnh, với người ngoài càng điềm tĩnh hơn, nhưng với Đường Diệc Thành thì lại luôn xù lông, cô còn tự thấy hơi kì quái.
"Là Trình Tranh cùng Tô Sương phải không?"
Một giọng nói vang lên, cô cùng Tô Sương quay lại, trước mặt hai người là một cô gái tóc ngắn uốn xoăn, ăn mặc rất đơn giản, phía bụng lại nhô cao, trên tay còn cầm theo rất nhiều túi, giống như vừa đi shopping xong. Lúc cả hai đang ngu ngơ thì cô gái đó lại tiếp lời.
"Mình là Giai Mẫn nè!" Cô nàng thân thiết sấn tới, nhưng mặt cả hai cô thì vẫn ngây ra, cười gượng.
"Không nhớ thật sao!?" Cô nàng phụng phịu. "Các cậu có nhớ cái người mập mạp của câu lạc bộ điền kinh không?" cô nàng chống nạnh.
"A! Là Tuệ Giai Mẫn, người mập mập lùn lùn ở câu lạc bộ điền kinh" Tô Sương hét lên, mắt mở to như ngạc nhiên, Trình Tranh huýt tay cô một cái, Tô Sương mới biết mình lỡ mồm, cuống quýt xin lỗi.
"Haha, không sao, chẳng phải mình cũng không còn mập nữa sao" Giai Mẫn cười tít mắt, trông rất vui vẻ.
"Giai Mẫn, cậu lấy chồng rồi à?" Tô Sương hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng nhô cao của Giai Mẫn.
"Lấy chồng rồi, đây là đứa thứ hai đó" Giai Mẫn cười hạnh phúc, tay xoa xoa bụng.
"Đáng yêu quá đi " Tô Sương xuýt xoa.Trình Tranh im lặng, nhìn cái bụng to lớn, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.
"Chúc mừng cậu nhé. " Trình Tranh nói.
"Ừm, cảm ơn cậu." Giai Mẫn cảm kích, mỉm cười nhìn cô và Tô Sương. "A, tối chủ nhật, có họp lớp, hai người đến cho vui "
"Chắc không đi đâu." Tô Sương cười cười.
"Đi đi, ai cũng nhắc tới hai người, một người thì đệ nhất quậy phá, một người là quý cô thanh tú nổi tiếng một thời, ai cũng muốn gặp lại, mình còn muốn chụp chung với hai người một tấm hình đàng hoàng " Giai Mẫn nói, miệng còn cười rất vui vẻ.
Trình Tranh và Tô Sương cười cười nhìn nhau.
"Bọn tớ sẽ đến"
"Giai Mẫn " giọng nam vang lên, cách đó không xa là một người đàn ông trẻ, đứng cạnh xe gọi Giai Mẫn, nhìn cũng biết là ông xã cậu ấy, Giai Mẫn vẫy tay chào lại, sau đó chào hai người bọn cô rồi tới chỗ người đàn ông đó. Anh ta chạy tới đỡ Giai Mẫn, gương mặt đầy vẻ lo lắng, nhìn bọn họ rất hạnh phúc.
"Đường Tổng, xin anh ký vào đây."
Đường Diệc Thành không ngẩn đầu, anh chăm chú nhìn các chữ tiếng Anh trong tờ giấy, sau đó đặt bút ký thật nhanh.
Người thư ký nhận được bản hợp đồng liền lui ra. Đúng lúc Khương Tuấn bước vào. Thư ký cuối đầu chào một cái sau đó bước ra ngoài.
"Tại sao người đẹp lại luôn vây quanh cậu vậy nhỉ?" Khương Tuấn chép miệng.
"Do họ tự tìm đến." Anh vẫn chăm chú làm việc.
"Cậu đang tự ca ngợi mình đấy hả?" Khương Tuần liếc mắt, tên này luôn tự phụ như vậy à. "Thật đáng thương cho Tiểu Tranh, ông xã ở ngoài được các cô gái vây quanh, bản thân lại không biết gì."
"Tiểu Tranh để cậu gọi sao?" Đường Diệc Thành dừng bút, ánh mắng thâm trầm nhìn Khương Tuấn.
Khi Trình Tranh vừa bước vào trường thì Đường Diệc Thành và Khương Tuấn đã học năm cuối. Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng mà Trình Tranh quá nổi tiếng liền thu hút ánh nhìn của Khương Tuấn, hơn thế nữa cả hai cùng chung câu lạc bộ karate. Khương Tuấn liền hết sức chú ý đến cô, coi cô như em gái nhỏ luôn, "Tiểu Tranh" cũng có mỗi Khương Tuấn gọi.
"Hô hô, bạn thân yêu, bạn đang ghen đấy à?" Khương Tuấn cười cười, còn nhấn mạnh chữ 'ghen'
"Nếu là ghen thì đã đem cậu giáng chức rồi."
"Nè! Công tư phân minh!"Khương Tuần khoanh tay nói.
"Tôi đang công tư phân minh" Đường Diệc Thành nhìn Khương Tuấn cười một cái, thể hiện phần thắng, Khương Tuấn liền không nói được gì, chỉ ôm cục tức trong lòng.
Trầm mặc một lúc.
"Diệc Thành" Khương Tuấn kêu, Đường Diệc Thành im lặng như là đã trả lời. Mà anh luôn kiệm lời, nhưng bên cô lại kiệm không nổi. Khương Tuấn lại nói tiếp "Tiểu Tranh có biết cậu thích cô ấy không?"
Đường Diệc Thành ngẩn đầu nhìn Khương Tuấn, anh có thể thấy trong mắt của Đường Diệc Thành chính là một làn sương mù, rất tối tăm.
"Nhìn thôi cũng biết là chưa nói" Khương Tuấn thở dài.
Đường Diệc Thành không để ý đến Khương Tuấn, anh lấy ví ra, trong đó là tấm ảnh hôm đi biển, có anh và có cả cô, lúc này cô đang cười rất tươi, rất tự nhiên. Anh đưa tay vuốt lên tấm hình một cái, khóe môi không tự chủ được mà vẽ một đường thật đẹp mắt. Khương Tuấn ngạc nhiên nhìn anh, giống như hình ảnh vừa rồi anh nhìn thấy chính là hoa mắt.
Đường Diệc Thành của tám năm trước chính là một học sinh gương mẫu, nghiêm túc, ngoài việc học anh chỉ tham gia bơi lội. Anh chính là ghét mồ hôi, mọi người rủ nhau tập bóng rổ, đá banh, anh thì lựa bơi lội. Anh rất thích nước.
Lúc này anh làm bạn với Khương Tuấn, Khương Tuấn lúc đó không khác gì bây giờ, luôn luôn tươi cười như vậy nhưng là khi nói chuyện anh chắc chắn sẽ không nhắc tới bất kì cô gái nào, kể cả người yêu. Vậy mà khi đó, anh lại nghe Khương Tuấn khen ngợi một cô gái, làm anh có chút tò mò.
Lần đầu tiên anh gặp cô là khi chờ Khương Tuấn ở câu lạc bộ, anh đứng chờ gần trạm xe, mắt nhìn chăm chú vào cuốn sách anh ngữ. Vì trời nắng nên anh đứng nép vào một góc tường, thời tiết này làm anh cực kì khó chịu. Buồn cười ở chỗ, lúc anh gặp cô chính là lúc anh lười biếng nhất.
Không biết ở đâu ra một tên trộm vặt chạy ngang, giựt mất chiếc cặp anh đang đeo một bên vai, anh nhìn tên cướp chạy đi, lông mày hơi nhíu lại, nếu anh nhích một bước thì sẽ bước ra nắng, anh không muốn, Đường Diệc Thành định mặc kệ, không nghĩ một bóng đen xẹt ngang qua anh, mọi thứ diễn ra rất nhanh, anh chỉ thấy cô gái ấy nhảy lên trong không trung, chân đạp thẳng, tên cướp liền ngã lăn. Lúc đó anh biết, tim anh đã bị cô lấy mất rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT