Một ngày đầu xuân, thời tiết còn se se lạnh do mùa đông vừa qua, Lệ Viễn Cảnh đứng chờ ở công ty Trần Hữu Bằng, đến khi mọi người đã tan làm hết, anh mới thấy một bóng dáng nhỏ đi ra.
Tiểu Lý rùng mình, trời vẫn còn lạnh quá, cô thổi hơi vào tay mong có chút hơi ấm, khói trắng dần tan hết, Tiểu Lý thấy một bóng người quen thuộc, anh ta cũng đang nhìn cô.
"Là anh à?" cô đến chào hỏi.
"Là tôi "
Nói tới đây lại không biết nói thêm cái gì, cô còn chưa biết tên anh ta, tiểu Lý cười trừ.
"Tôi tới trả lại cho cô cái này " Lệ Viễn Cảnh đưa tới cho cô một cái túi giấy, cô đón lấy, mở ra thì thấy bên trong là chiếc khăn quàng cổ của cô được gấp rất gọn gàng.
"Cảm ơn anh" Tiểu Lý nói
"...Ừ, cô tan làm trễ nhỉ?"
Tiểu Lý quay sang nhìn lại công ty, thực sự chẳng còn ánh sáng nào ngoại trừ tầng trệt, cô cười cười.
"Thư ký Trình đã nghỉ việc rồi, lại sắp đến Tết nữa, công việc vẫn có hơi nhiều một chút "
Lệ Viễn Cảnh không đáp, anh đến từ sớm, thấy mọi người đã tan làm từ lâu, trễ nhất là 6 giờ công ty đã không còn một bóng người, mà cô tận 7 giờ hơn mới xuất hiện, cô gái này cũng thật siêng năng.
Tiểu Lý thấy anh im lặng liền hoảng hốt, khi không lại nhắc đến Trình Tranh, tâm trạng dĩ nhiên không tốt rồi, cô mới cắt lưỡi mình.
"Cái đó, chị ấy đã kết hôn rồi, nên nghỉ làm...." - Câu này không phải còn chết hơn sao!?
"Tôi biết, cô ấy có gửi thiệp cho tôi, nhưng tôi vừa đi công tác về, không thể chúc mừng họ " Chuyện này là anh nói thật, cô gái trước mặt nhắc đến Trình Tranh, anh không còn giật mình buồn bã nữa, chỉ cảm thấy là một thứ gì đó đã qua, anh không hối tiếc.
"Ồ" tiểu Lý hắt xì một cái, Lệ Viễn Cảnh mới thức thời, lấy khăn quàng cổ của mình choàng lên cổ cô, hành động này làm cả 2 sững người.
"Thất lễ rồi.."
"Ừ, không sao...cảm ơn anh " Tiểu Lý ngượng ngùng, mặt chôn sâu vào khăn.
"Để tôi đưa cô về, dù sao trời đã tối rồi, phụ nữ ra ngoài không an toàn "
Tiểu Lý vốn định từ chối, lại nhận ra hôm nay cô bắt taxi đến đây, xe của cô đã được đem đi bảo trì rồi, sực nhớ gần đây lại rộ lên tin tức 'một ông tài xế taxi đã giở trò đồi bại với một cô gái, cô gái nổi giận hai bên tranh chấp nên người đàn ông liền đâm chết cô gái' nghĩ đến cô liền rùng mình, vô thức đồng ý.
Cô đọc địa chỉ cho anh, anh từ lái xe rời đi.
Trên xe khá im ắng, chỉ nghe tiếng máy sưởi rù rì bên tai, lẫn vào đó là tiếng nhạc phát ra từ đài. Tiểu Lý cảm thấy bầu không khí này có phần ái muội.
Rất nhanh liền đến chung cư của Tiểu Lý, cô nói lời cảm ơn rồi bước xuống xe, lúc đó cô còn ngỏ ý mời anh uống nước để cảm ơn. Chưa đợi được anh đồng ý thì bác bảo vệ của chung cư đã thấy cô.
"Tiểu Lý đấy hả? "
Cô giật mình quay sang. "Bác Trương!"
"Được bạn trai chở về sao? Hèn gì ban sáng không thấy cháu lái xe đi nha" Bác Trương che miệng nói, hiển nhiên là chỉ có ý định chọc cô. Tiểu Lý lại vô cùng thành thật, lắp bắp nói.
"Không phải! Xe của cháu đem đi bảo trì rồi, anh ấy chỉ là bạn bình thường thôi, không phải bạn trai đâu! " Tiểu Lý khua tay múa chân, mặt đỏ gay nói. Bác bảo vệ nhìn cô một lúc rồi nghĩ 'Biểu hiện rõ ràng như thế thì không muốn nghĩ là bạn trai cũng khó'
Bác Trương nói thêm gì đó rồi bỏ đi. Tiểu Lý thở phào.
"Xe của cô đem đi bảo trì à? "
Tiểu Lý giật bắn, quay đầu lại nhìn, Lệ Viễn Cảnh lúc này đã ra khỏi xe, đứng sau lưng cô. Tiểu Lý ngượng ngùng gật đầu.
"Sáng mai tôi đưa cô đi làm nhé? "
"Như vậy sao được! Phiền anh lắm, tôi bắt taxi là được rồi"
"Tôi không thấy phiền"
"..."
Hôm đó là một ngày đầu xuân vô cùng ấm áp.
Vài tháng sau, Trình Tranh cùng Đường Diệc Thành tất bật tiếp khách, hôm nay là ngày thôi nôi của Đường Bội.
Đường Diệc Thành nhìn cô quan tâm "Em có mệt không? Hay em vào trong nghỉ trước, anh ở đây tiếp khách là được rồi"
"Em ổn, đây là việc của chung mà, em đứng đây với anh"
Đường Diệc Thành nhìn cô, sau đó lại chào những vị khách vừa tới. Sao anh không nhận ra chữ "chung" này thật hay ho nhỉ?
"Chị Trình Tranh"
Trình Tranh xoay người liền trông thấy Tiểu Lý, cô nàng vẫn vậy nhưng tóc ngắn lúc trước đã dài ra tới vai, trên người mặc chiếc váy màu vàng là màu yêu thích của Tiểu Lý.
"Tiểu Lý" cô vui vẻ gọi một tiếng, lúc này mới chú ý Tiểu Lý không đi một mình, đi bên cạnh là một người rất quen, là Lệ Viễn Cảnh.
Tiểu Lý cùng Lệ Viễn Cảnh đi tới, Trình Tranh đưa tay chống vào má, nhìn hai người họ chằm chằm "Đừng nói với tôi là hai người đang yêu đương nha"
Quả nhiên, hai người không hẹn mà cùng đỏ mặt. Trình Tranh nhìn Đường Diệc Thành đang mỉm cười rồi lại nhìn họ.
"Tôi đã đoán trước được mà"
"Chị đoán trước được sao? " Tiểu Lý ngây thơ hỏi lại.
"Được chứ, từ lúc cái khăn quàng cổ chị đã đoán được"
"Khăn quàng cổ? " Tiểu Lý lặp lại, hết nhìn Trình Tranh rồi lại Nhìn Lệ Viễn Cảnh.
"Lúc đó, cảm ơn cô đã nói như thế" chính là nói anh tự tay đưa lại khăn cho Tiểu Lý. Nếu không bọn họ đã chẳng được như hôm nay.
"Không có gì" Trình Tranh cười rạng rỡ nói.
"Hai người nói gì em chẳng hiểu gì cả" Tiểu Lý chu môi nói.
"Tiểu Lý, em bé dễ thương lắm" Trình Tranh nói, cô nàng lại lơ đãng bị kéo sang chủ đề mới, vui vẻ chạy vào trong gặp em bé.
Đường Diệc Thành im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
"Anh không thích em có bí mật với người khác đâu"
Trình Tranh cười ha ha rồi hôn lên má anh "Tối nay em kể cho anh nghe được chứ? "
Anh sững sờ, sau lại cười nói "Anh rất tò mò"
Một đoạn thời gian sau cô nhận được thư mời của Tiểu Lý và Lệ Viễn Cảnh.
Trình Tranh thầm nghĩ, dường như hạnh phúc đều đã đến gõ cửa rồi. Trên tay cô cũng cầm tờ giấy siêu âm. Là đứa thứ hai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT