Một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo, dù sao cũng gần cuối năm nên thời tiết có chút se lạnh, Lệ Viễn Cảnh ngồi trong xe, bật máy sưởi, áo khoác dày cộm dài đến tận đầu gối nhưng vẫn cảm thấy run rẩy một hồi, anh còn thở ra khói.

Đã nhiều ngày rồi không gặp Trình Tranh, trong lòng anh hơi khó chịu, chính anh thấy bản thân mình không làm nên trò trống gì, không tiến lên được bước nào, vẫn dậm chân tại chỗ, hôm nay đành đánh bạo, ngồi trước công ty chờ cô, nói hết lòng mình.

Lệ Viễn Cảnh bước xuống xe, anh đang hồi hộp, ra ngoài trời lạnh có thể tỉnh táo thêm một chút, nắm tay anh nhét trong áo siết chặt lại tiếp thêm sức lực cho bản thân.

Lúc này Lệ Viễn Cảnh mới để ý, trước xe anh còn có một chiếc xe màu đen khác, người đàn ông đứng tựa vào cửa xe, ánh mắt từ đầu đến cuối đều đặt trên người anh. Lệ Viễn Cảnh ngạc nhiên, hồi lâu mới định hình được người đàn ông đó là Đường Diệc Thành, anh vội tiến lại gần chào hỏi.

"Đường tổng, thật trùng hợp, anh đang đợi ai sao?" Lệ Viễn Cảnh thoải mái nói, Đường Diệc Thành lại chẳng có gì gọi là hào hứng, một chút cảm xúc anh còn không có, chỉ nhàn nhạt nói.

"Đúng vậy, thật trùng hợp", nghe giọng anh không có gì là "trùng hợp" cả, Lệ Viễn Cảnh một bên lưỡng lự, chẳng biết nên nói gì tiếp, rời đi lại càng không đúng. Đường Diệc Thành lại nói "Anh Lệ đợi ai sao?"

"À, đúng vậy "

"Bạn gái?"

Lệ Viễn Cảnh hơi bất ngờ, anh chính là không nghĩ Đường Diệc Thành lại có thể hỏi mình việc này, anh có chút ngại.

"Không phải là bạn gái" Lệ Viễn Cảnh vội xua tay, trên mặt còn hiện vài tia ngại ngùng, dù sao Lệ Viễn Cảnh vẫn còn trẻ, lại là lần đầu cảm mến một người nên cũng có chút bối rối anh lại nói "Nhưng tôi hy vọng cô ấy có thể là bạn gái tôi "

"Ồ" Lệ Viễn Cảnh để ý giọng nói của Đường Diệc Thành lạnh đi mấy phần, gương mặt với những đường nét góc cạnh sắc sảo làm Đường Diệc Thành thêm mấy phần âm trầm, Lệ Viễn Cảnh cũng là đàn ông có sắc, nhưng đứng trước khí thế bức người của người đàn ông trước mặt, anh không dám so.

"Để anh phải thất vọng, cô gái đó không thể làm bạn gái anh được "

Lệ Viễn Cảnh cau mày nghi hoặc, cho dù anh rất kính nể Đường Diệc Thành nhưng lời nói vừa rồi cũng làm anh có phần không vui.

"Ý của Đường tổng là?" Lệ Viễn Cảnh cười nói, nhưng trong lòng lại sinh ra tức giận.

Đường Diệc Thành chậm rãi nói, bộ dạng đắc thắng, ung dung, hai tay đút vào túi quần tây màu đen, cả chiếc áo khoác màu đen làm bằng vải mềm của anh cũng làm nền cho khí thế lúc này của anh.

"Trình Tranh là vợ của tôi "

"........"

Có ai có thể nói tâm trạng lúc này của anh không? Lệ Viễn Cảnh choáng váng một hồi, chân cũng lùi về sau một bước, cố gắng tiêu hóa hết những lời vừa nói.

"Hai người đang làm gì vậy?" Giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên đánh thức hai người đàn ông giữa thời tiết lạnh.

Lệ Viễn Cảnh từ từ ngước đầu lên nhìn, cô gái trước mặt anh là người mà hai phút trước anh muốn tỏ tình, muốn đem cô biến thành của mình, yêu thương chiều chuộng cô suốt đời. Hiện tại chính là cái dạng gì đây? Cô gái ấy nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, bước từng bước rồi đứng cạnh Đường Diệc Thành mà nhìn anh.

"Hai người quen nhau sao?"

"Bọn anh từng hợp tác "

"Ồ "

Lại nhìn sang Lệ Viễn Cảnh.

"Anh Lệ, hôm nào vợ chồng tôi mời anh uống trà, hiện tại trời lạnh, tôi không tiện để vợ tôi đứng lâu " Đường Diệc Thành khoác vai cô, kéo cô về phía mình cho ấm một chút, Trình Tranh trừng mắt nhìn anh.

"....được"

Tuyết bắt đầu rơi rồi, vài bông tuyết trăng trắng chạm lên gò má anh khiến anh giật mình, dường như lúc anh ý thức được thì xe của bọn họ đã rời đi được một khoảng thời gian, Lệ Viễn Cảnh ngước lên trời, bầu trời xám xịt làm anh có cảm giác khó chịu cộng với mịt mù, lần đầu yêu cũng là lần đầu thất tình, anh đột nhiên cảm thấy thất bại...

"Anh làm gì ở đây vậy!? Đợi thư ký Trình sao?"

Lệ Viễn Cảnh từ từ nhấc đôi mắt lên, dù sao xung quanh cũng không có ai, ngoài nói với anh còn có thể nói với ai đây? Trước mặt là một cô gái trẻ, gương mặt là toàn bộ tuổi thanh xuân, mơn mởn, nhiệt huyết, tóc dài đến ngang lưng, nửa mặt bị giấu trong khăn choàng dày cộm.

Thấy anh không trả lời, tiểu Lý lại nói tiếp "Chị ấy đã về rồi, lúc chị ấy đi ra anh không thấy sao?"

Lệ Viễn Cảnh rũ mắt, lắc đầu. Cái lắc đầu này không phải là không thấy mà là không kịp, thì ra anh không phải chậm hơn Đường Diệc Thành một bước mà là rất nhiều bước, cô gái anh thích đã cách anh một khoảng rất xa rồi.

Tiểu Lý thở dài, nhìn Lệ Viễn Cảnh đang ngồi chán nản trên cầu thang, không nói cũng biết, người đàn ông này chắc chắn đã bị chồng của thư ký Trình đánh cho vỡ mộng rồi.

"Anh đứng lên đi, ngồi nữa sẽ chết cóng đấy " tiểu Lý chọt chọt vào người Lệ Viễn Cảnh, cô không có kinh nghiệm chăm sóc kẻ thất tình đâu.

Tuy là áo khoác anh mặc khá dày nhưng vốn dĩ không đủ ấm, lại không có khăn choàng cổ, mũi đã đỏ ửng lên hết rồi, muốn ngâm mình giữa thời tiết này thì sớm hay muộn cũng gặp lão thiên.

Tiểu Lý cứ đứng ngập ngừng đằng sau anh, ở lại không được mà đi cũng không xong, mà anh ta vẫn một mực không nói gì làm cô càng thêm bối rối.

Chợt một cái gì đó có chút ấm áp bao bọc lấy cổ Lệ Viễn Cảnh, anh hơi ngạc nhiên, lại nhìn sang cô gái sau lưng anh, khăn quàng cổ ở trên cổ cô ban nãy bây giờ lại nằm trên cổ anh, vẫn còn có chút hơi ấm của cô, Lệ Viễn Cảnh thoáng ngại ngùng.

Tiểu Lý chu môi nói "Có trách cũng là trách tôi có tấm lòng lương thiện" sau đó cô hà hơi ra một làn khói trắng, mắt liếc về phía anh "Tôi đi đây, anh muốn ngồi thì ngồi tiếp đi "

Nói rồi cô bỏ đi thật, Lệ Viễn Cảnh mãi cũng không phản ứng được, ánh mắt đăm chiêu nhìn bóng lưng cô khuất dần sau màn tuyết, mãi một lúc sau anh mới ý thức được, đứng dậy hô một tiếng lại không biết cô tên gì, mà cô cũng đã biến mất dạng, anh chú ý đến cái khăn quàng cổ của mình, một màu vàng đậm trông rất hợp với một người năng nổ như cô.

Trong lòng Lệ Viễn Cảnh sinh ra một cảm giác ấm áp...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play