"Gì chứ!?" Tô Sương đang ngậm cái muỗng trong miệng, nghe cô nói xong liền hét lên. "Cậu nói Đường Diệc Thành dám bao nuôi tình nhân sao!" Tô Sương tức giận, cái muỗng cũng rơi xuống bàn
"Là cậu nói anh ấy bao nuôi tình nhân, không phải mình." Trình Tranh đính chính.
"Ây da, Tranh Tranh, là lúc nào còn bắt bẻ chứ?" Tô Sương liếc nhìn Trình Tranh cô cười cười ăn kem, Tô Sương lại hỏi "Bỏ đi, vậy cậu có thấy mặt mũi cô ta ra sao không?" Tô Sương chìa cái muống trước mặt Trình Tranh dò hỏi.
Trình Tranh lắc đầu, "Lúc mình xuống dưới nhà là cô ta đã đi rồi."
"Tiếc vậy, mình còn tưởng cậu sẽ bay lại tung một cú karate đá bay cô ta" Tô Sương nhắm mắt tiếc nuối.
"Chỉ có cậu mới đánh người" Trình Tranh cười đánh vai Tô Sương một cái.
"Tranh Tranh? Cậu nói xem, tối này có nên đi họp lớp không?" Tô Sương nhìn cô, miệng còn ngậm kem.
"Vẫn là cứ đi, Giai Mẫn thành khẩn như vậy, không đi thì mình thấy có lỗi lắm" Trình Tranh nhìn vào ti vi, vừa múc kem đưa lên miệng vừa nói, bên kia Tô Sương gật đầu tán thành.
Bữa tiệc đãi ở nhà hàng năm sao Nhất Kiến, nhà hàng lấy màu trắng, đỏ làm chủ đạo, cực kì sang chảnh. Vẻ ngoài tráng lệ của nó thật khiến người ta không nỡ rời mắt. Một bàn tiệc ở đây ít nhất bằng lương một năm của dân lao động bình thường, dĩ nhiên nơi đây chỉ dành cho những người có máu mặt và điệu kiện.
Buổi họp lớp tổ chức ở Nhất Kiến, mọi người ăn mặc rất lộng lẫy. Không rực rỡ thì cũng phải là hàng hiệu, không đến hội ngộ bạn bè mà đến để khoe tài sản, kịch bản này cô và Tô Sương đã rất rành, chỉ mỉm cười nhìn nhau.
Hôm nay Trình Tranh mặc áo sơ mi xanh dương nhạt, váy cổ cao ôm khít phần eo nhỏ nhắn của cô, ở dưới chân váy ngắn hơn đầu gối, xòe ra nhìn rất đẹp. Tô Sương mặc một chiếc đầm jean xanh dương đậm, giày lại mang cao gót, nhìn kiểu nào cũng rất hợp.
Cả hai bước vào phòng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên hai cô, Tô Sương cười rạng rỡ, ngược lại Trình Tranh cười rất dịu dàng. Khiến con tim của rất nhiều anh chàng đổ gục.
"Trình Tranh, Tô Sương, ở đây!" giọng nói đáng yêu vang lên là của Tuệ Giai Mẫn, cô nàng là người khác biệt nhất, vì cô mang thai nên trên người chỉ khoác chiếc đầm bầu rộng thùng thình, nhưng cô nàng lại rất vui vẻ, Trình Tranh nhìn chiếc bụng cười dịu dàng, bất giác đưa tay sờ bụng, cô bỗng nhiên muốn có một đứa con với Đường Diệc Thành.
"Mình còn sợ hai cậu không tới." Giai Mẫn đưa nước cho hai cô.
"Bọn mình đã hứa rồi mà." Tô Sương nhận ly nước từ tay Giai Mẫn, mỉm cười nói. " Phải không Tranh Tranh" Trình Tranh chỉ gật đầu.
"Tô Sương, khi nào cậu cùng học trưởng Trần kết hôn vậy hả?" lúc này mọi người đã đến gần như đông đủ, rất nhiều người vây quanh cô và Tô Sương, hỏi rất nhiều thứ, có người ôn lại chuyện cũ, lại có người thích đi hóng chuyện, mà chỉ có Tô Sương mới là người có chuyện, đâu ai biết cô đã có chồng đâu, vì vậy Trình Tranh rất thoải mái ăn bánh uống trà.
"Kết hôn sẽ mời cậu" Tô Sương đùa lại.
"Là cậu nói đó nha, mình được miễn tiền mừng không?" Cô bạn đó cười ha ha, tay choàng qua tay Tô Sương rất thân thiết.
"No, no, cậu phải mang tiền mừng ít nhất..... " Tô Sương vờ suy nghĩ, rồi chìa hai ngón tay ra trước mặt "2 vạn!"
"Cậu cắt cổ vậy sao!?" cô bạn đó há hốc mồm " Tô Tô đại nhân, mình thực sự đang rất nghèo, có thể giảm giá không?" cô bạn chắp tay lại cầu xin Tô Sương. Tô Sương cười hì hì.
"Được thôi, giảm còn 1 vạn 9 nha" Tô Sương nói ra, mọi người đều cười lăn cười bò. Trình Tranh ở một bên cũng cười theo, Tô Sương là vậy, cứ thích đùa giỡn.
Chợt
"A, Viên Viên, cậu đến rồi " một người nói liền thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng.
Hạ Viên Viên xuất hiện lộng lẫy, một thân đỏ sẫm. Chiếc đầm ngắn cúp ngực, đôi giày cao gót đỏ cùng màu với chiếc thảm, tóc xõa tự nhiên cực kì quyến rũ. Mọi người không rủ mà cùng nhau chép miệng ngưỡng mộ.
Hạ Viên Viên dừng lại trước mặt Trình Tranh, mắt cô ta được vẽ tinh tế, một cái liếc mắt cũng khiến nhiều người điêu đứng, nhưng rõ ràng ánh mắt này là sự khinh thường. Trình Tranh không để ý, tiếp tục nhìn đĩa mì trong tay, chú tâm ăn uống.
"Tô Sương, lâu quá không gặp, khi nào cậu kết hôn, tôi sẽ đưa cậu phong bì to nhất" Hạ Viên Viên cười dịu dàng nhìn Tô Sương, tất cả mọi người đều biết ý tránh đi, đây là dự báo cho một cơn bão sắp tới, họ không muốn chết.
"Tôi không nhớ có mời cô đi đến hôn lễ của tôi. " Tô Sương đưa tay lên cằm vờ suy nghĩ, liếc mắt qua Hạ Viên Viên, cô ta rất bình tĩnh, Tô Sương lại nói " Hơn nữa, tôi chỉ có ý định nhận phong bì to nhất từ Tranh Tranh thôi." Tô Sương choàng tay qua cổ Trình Tranh, nhìn Hạ Viên Viên khiêu khích.
Lúc này, Hạ Viên Viên mới lướt mắt qua nhìn Trình Tranh, nở một nụ cười chói mắt.
"Trình Tranh, lâu quá không gặp." Hạ Viên Viên nói.
"Thì bây giờ đã gặp rồi." cô cười nói, Hạ Viên Viên cũng cười theo, điều này khác xa trong trí nhớ của cô. Hạ Viên Viên năm đó xinh đẹp nhưng rất bốc đồng, giờ cô ta lại có vẻ bình tĩnh hơn.
Mọi người ngồi vào bàn, lại cùng nhau bàn tán sôi nổi.
"Các cậu xem Tô Sương cùng học trưởng Trần quen nhau lâu như vậy, sắp kết hôn nữa, mình còn chưa có anh chàng nào đây. " một cô bạn nói, vẻ mặt cực kì chán nản.
"Ai nói không có, mình nhớ năm đó cậu quen anh nào bên lớp kia mà, tên gì ấy nhỉ..." một cô bạn nói.
"Là cậu có mái ngang, tên Đại Ngưu " mọi người đều liên tưởng tới một anh chàng cao ráo, mang cặp kiếng dày cộm, tóc thì như úp tô lên đầu, không hẹn nhau mà đều cười rộ cả phòng.
"Các cậu cứ tơ tưởng đến anh nào đó đi, mình chỉ dành trái tim cho đàn anh Khương " đàn anh Khương ở đây là Khương Tuấn.
"Phải phải, Khương Tuần là soái của soái nha!!!" một cô bạn hét lên.
"Các cậu không xem đám con trai cùng khóa ra gì nữa rồi " một cậu con trai nói.
"Đối với bọn mình nha, các cậu là chị em bạn dì" đám đàn ông mặt đen như than, đám con gái lại cười rất sảng khoái.
"Mình thì mình thích đàn anh Đường nhất nha" một cô gái lại nói, hai tay chống cằm, hồn lại thả về đâu, có thể là liên tưởng đến Đường Diệc Thành. Trình Tranh nghe nói hơi giật mình một cái liếc mắt thấy Tô Sương đang nhìn mình cười gian tà.
"Đúng đúng, là Đường Diệc Thành, cậu đã gặp lại anh ấy chưa?" Ai cũng lắc đầu, chỉ có thể gặp anh qua ti vi. Cô gái lại nói "Lần trước đi ăn cùng bạn trai, mình đã thấy anh ấy, các cậu nói xem, thân thủ càng bất phàm nha,mình xém chút nữa đã chảy nước dãi tại đó rồi "
"Bây giờ cậu cũng đã chảy đó thôi " Một cậu nói, cô bạn đó liền liếc.
Mọi người bắt đầu đùa giỡn với nhau, chợt một người nói.
"Cậu đã đọc bài báo chưa?"
"Báo gì vậy?"
"Đường Tổng ôm một cô gái rời khỏi bữa tiệc, còn tận tình chăm sóc "
Mọi người đều trố mắt.
"Là ai mà có thể được Đường Diệc Thành chăm sóc?" mọi người đồng thanh hỏi, Trình Tranh hơi nhíu mày. Ai cũng lên weibo xem thông tin.
"Nhìn cô gái này, không phải rất giống...Viên Viên sao?" một người hỏi, ánh mắt tập trung lên người Hạ Viên Viên.
Hạ Viên Viên vờ ngây thơ, nhìn mọi người mỉm cười.
"Hiện tại mình đang làm thư ký cho Đường Tổng "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT