"......" Dừng lại một chút, đầu ngón tay của nam nhân nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, nhớ tới chiếc váy bị dính đầy mực nước của tiểu gia hỏa, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo khiếp người, "Còn quần áo cùng cái trán sưng đỏ của nó."

Trong giọng nói của anh tràn đầy sự tức giận, cười như không cười nhìn chằm chằm Hoắc Thần Du, "Con nên cho tôi một lời giải thích thoả đáng."

Hoắc Nghiêu từ trước đến nay chưa từng đau lòng một đứa trẻ như bây giờ.

Ở trong mắt anh, vật đổi sao dời, kẻ thích ứng được thì sẽ sống.

Nếu bị khi dễ, chỉ có thể thuyết minh rằng mày chính là kẻ vô dụng.

Nhắc tới vết mực trên người cô nhóc, cùng với vết thương trên trán, đầu ngón tay rủ xuống của Hoắc Thần Du hơi buộc chặt, cho đến khi lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, lúc này mới làm cậu phục hồi tinh thần lại.

Tiểu thiếu niên cong khóe môi, nhớ tới lúc Diệp Tang bị khi dễ, đáy mắt liền hiện lên vẻ lạnh lẽo, nhàn nhạt trả lời nói: "Hẳn là xảy ra tranh chấp cùng mấy đứa nhóc ở nhà trẻ."

Mới có thể ngã như thế này......

Hoắc Thần Du tạm thời đắn đo không đoán được tâm tư của người nam nhân này, vì thế sống lưng hơi thẳng, ngữ khí phá lệ bình tĩnh kể rõ hoàn chỉnh mọi chuyện một lần.

......

Khi nghe Hoắc Thần Du nói con nhóc kia vì bảo vệ anh trai nên mới bị ngã thành như vậy, tức khắc khuôn mặt lạnh băng của Hoắc Nghiêu hơi hoảng loạn, rõ ràng ngẩn ra.

Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, âm sắc thanh lãnh, thong thả ung dung lặp lại một chút, ngữ khí hơi lười biếng mang theo chút âm trầm: "Triệu gia?"

Nam nhân hơi cười lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo dày đặc hàn ý.

Hoắc Thần Du biết người nam nhân này tính tình thất thường, cho nên không có lắm miệng, mà là im lặng đánh giá biểu cảm của đối phương.

Cậu hiểu rõ độ tuyệt tình của Hoắc Nghiêu hơn bất cứ kẻ nào.

Hoắc Nghiêu luôn coi lợi ích quan trọng hơn con cái, cho nên việc hợp tác với Triệu gia nếu xảy ra vấn đề có giận chó đánh mèo lên Diệp Tang hay không thì Hoắc Thần Du cũng có chút không xác định được.

"Con dẫm đứt tay của thằng nhóc Triệu gia kia ư?"

Cuối cùng, biểu tình âm lãnh của Hoắc Nghiêu hơi trầm xuống, trên cao nhìn xuống cậu nhóc trước mắt này, trong giọng nói nhàn nhạt không nghe ra bất luận phập phồng ý tứ gì.

Nhưng Hoắc Thần Du hiển nhiên là cảm giác được rằng anh không ngờ.

Yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi trong thư phòng, hai cha con không tiếng động giằng co với nhau.

Tiểu thiếu niên nhàn nhạt nói: "Đúng vậy."

Nói cho cùng thì tính cách của Hoắc Thần Du nhiều ít cũng có vài phần tương tự với Hoắc Nghiêu.

Tính cách thiên về đạm mạc, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn.

Hoắc Nghiêu từ lâu đã rõ ràng tính cách bạch nhãn lang của nhãi ranh này, thấy cậu nhóc lúc này lại bao che cho Diệp Tang, anh liền nhướng mày nhịn không được thắc mắc.

"Con giúp nó làm cái gì?"

"Hay là nói muốn kiếm được chỗ tốt gì từ tiểu gia hỏa kia?"

Không trách anh suy nghĩ cực đoan, thật sự là bởi vì hành động hôm nay của Hoắc Thần Du không giống với bình thường.

Nam nhân lạnh lẽo có chút cười như không cười: "Con không giống như kẻ dễ xúc động như vậy."

Hoắc Thần Du nhấp môi, không có trả lời.

Xác thật.

Nếu đổi lại là trước kia, cậu sẽ ra tay nhiều lần, tốt nhất là lừa gạt con nhóc ngu xuẩn kia để nó giúp cậu.

Mà không phải để cậu tự mình động thủ.

Như vậy rước lấy phiền toái xác thật rất nhiều.

Hoắc Nghiêu hừ cười một tiếng, còn không kịp hỏi, di động ngay lúc này vang lên.

Anh liếc mắt nhìn lướt qua.

—— Triệu gia.

Hoắc Thần Du đáy lòng hơi căng thẳng, cơ hồ là theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Nghiêu.

Nam nhân ánh mắt nhàn nhạt, không có bất luận phản ứng gì mà tiếp điện thoại.

"Hoắc tiên sinh." Đối phương trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, "Nghe nói Tiền Tiền nhà tôi cùng hai đứa nhỏ nhà cậu có chút hiểu lầm?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play