Tiểu gia hỏa cầm dù trong suốt, đứng ở dưới màn mưa không dễ thu hút sự chú ý.

Nhưng đôi nam nữ kia hiển nhiên cũng không phải người mù.

Nam sinh cà lơ phất phơ vừa nói chuyện vừa đi về phía bé, cười hì hì nhướng mày, "A, đứa bé này ở đâu ra?"

"Lớn lên rất đáng yêu, chậc chậc chậc, mưa lớn như vậy ở đây làm gì?"

Cậu ta một khi mở miệng chính là kẹp dao giấu kiếm, tràn đầy ác ý nồng đậm.

Nam sinh nhìn từ trên xuống dưới thấy cô bé mạc một thân váy áo dính đầy mực nước, chợt cười khúc khích: "Dơ muốn chết."

Tiểu gia hỏa lui về phía sau một bước, lấy hết can đảm mở miệng: "Chìa khóa......"

Nam sinh móc lỗ tai, "Cái gì?"

"Em muốn chìa khóa." Con ngươi đen nhánh của tiểu gia hỏa rất sạch sẽ, từng câu từng chữ đều rất nghiêm túc.

Nam sinh cà lơ phất phơ từ trên cao nhìn xuống bé, "Chìa khóa?"

"Làm gì?" Cậu ta cười hì hì hỏi lại: "Muốn đi tìm Hoắc Thần Du à?"

"Mày là gì của nó?"

Cậu ta cong lưng, nhìn nhóc con trước mắt, hơi cười lạnh một tiếng cố ý quơ quơ chìa khoá ở trước mặt bé, "Muốn?"

Mắt mèo đen nhánh của tiểu gia hỏa nhìn chăm chú vào cậu ta, nãi thanh lặp lại nói: "Muốn."

"Xuy. Cũng hiểu chuyện đấy." Nam sinh này tên là Triệu Tiền, người cũng như tên trong nhà xác thật là có tiền.

Cậu ta thống hận nhất chính là loại người giống như Hoắc Thần Du sinh ra đã là thiếu gia ngậm muỗng vàng.

Cái gì đều không cần làm, vừa sinh ra là có thể hưởng thụ cảm giác bị mọi người tung hô.

...... Rõ ràng chỉ là một đứa con nuôi.

Hoắc Thần Du có tài đức gì mà hưởng thụ được vinh quang với thân phận mà Hoắc gia mang đến?

"Muốn cũng đúng." Nam sinh nở nụ cười, "Mày là em gái của Hoắc Thần Du à? Tao nghe nói là họ Diệp đúng không?"

"Đứa con nuôi như Hoắc Thần ít nhất còn họ Hoắc, mày ngay cả họ đều không theo Hoắc gia, không phải là con riêng không thể lộ diện hay sao?"

Triệu Tiền hơi cười lạnh: "Quả nhiên đều không phải thứ tốt lành gì."

Nữ sinh bên cạnh không khỏi kéo góc áo của cậu ta, hạ giọng nói: "Cậu bớt nói chút đi."

Đây vẫn là đứa bé năm tuổi đó.

Sao có thể nghe được mấy lời khó nghe như vậy?

Triệu Tiền không chút nghĩ ngợi đẩy cô ta ra, đột nhiên tiến lên một bước nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa cầm ô, đáy mắt hiện lên một tia không hảo ý.

"Dù của mày ở đâu ra? Xấu như vậy, mua hàng vỉa hè ở bên ngoài à?"

"Bây giờ đang mưa, không bằng đưa cho tụi tao."

"Chỉ cần mày đem dù cho tụi tao thì chìa khoá cũng không phải không thể cho mày." Cậu ta vừa nói nói vừa quơ quơ chìa khoá trong tay, đáy mắt tràn đầy ác ý nồng đậm.

Diệp Tang theo bản năng siết chặt cán dù.

Không được.

Đây là của Ngôn An oa oa.

Bé còn phải đem dù trả về.

Sắc mặt của Triệu Tiền hơi trầm xuống bị thái độ cự tuyệt kia của Diệp Tang chọc giận.

"Không cho?" Cậu ta nhếch môi, lạnh lùng cười, "Chuyện này cũng không phải do mày quyết định!"

Nam sinh đi lên một bước đột nhiên giật cây dù trong tay Diệp Tang.

Sức lực của Diệp Tang nơi nào lớn như cậu ta, bị Triệu Tiền đột nhiên đẩy lui về phía sau mà lảo đảo vài bước, trực tiếp ngã quỵ ở xoáy nước.

Giọt nước trên mặt đất làm ướt làn váy, tiểu gia hỏa lần này khó được không có khóc, bé bẹp cái miệng nhỏ từ trên mặt đất bò dậy, ngửa đầu không nói một lời nhìn dù của mình bị nam sinh cướp đi, cô bé vươn tay, cố chấp lặp lại hai chữ:

"Chìa khóa."

Bé biết, không thể lấy lại dù được nữa.

Triệu Tiền nhướng mày, không nghĩ tới này con nhóc này thế nhưng không khóc.

Cậu ta cười nhạo một tiếng, "Muốn chìa khóa a?"

Nam sinh ném ở trong xoáy nước, xoay người cầm đem dù nghênh ngang đi, khinh thường để lại một câu:

"Tự mà tìm ~"

Tiểu gia hỏa đi tìm thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play