Ô uế......

Tiểu gia hỏa yên lặng nắm lấy váy, không rên một tiếng nhìn Ngôn An bị gắt gao ấn ở trên ghế, không thể động đậy.

Cậu bé ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm bé.

Ánh mắt lạnh băng kia làm người lạnh khắp người.

Thậm chí ——

Diệp Tang còn cảm giác được sát khí như có như không trên người của cậu.

Chỉ là......

Một đứa bé năm tuổi thì sát khí ở đâu ra?

Tiểu gia hỏa mờ mịt chớp mắt, lâm vào mê mang ngắn ngủi.

Diệp Tang rối rắm kéo váy bị làm dơ.

Không cần nghĩ cũng biết.

Dựa theo tính cách đa nghi thận trọng của tiện nghi ba ba kia, nhìn thấy váy bị dơ khẳng định sẽ bắt ép mình hỏi rõ ngọn nguồn một lần nữa.

Nhưng mà bé bây giờ cũng không muốn cho anh biết.

Rốt cuộc mình cũng đã năm tuổi rồi.

Sao lại có thể học theo mấy bạn khác, đánh không lại thì méch phụ huynh đâu!

Diệp Tang mím môi, học theo bộ dáng mặt vô biểu tình thường ngày của tiện nghi ba ba nhà mình, bước ra chân ngắn nhỏ như một người quản cửa uy nghiêm, khí thế trực tiếp chắn trước mặt Ngôn An.

Tiểu gia hỏa chỉ vào mực nước trên váy trắng, cái miệng nhỏ hơi bẹp, khi mở miệng thì vẻ hùng hồn nồng đậm, "Tớ sinh khí rồi."

Một giọng nói không hề có lực sát thương này, trực tiếp làm các bạn học xung quanh ngây ngẩn cả người.

"...... Thật, thật đáng yêu." Tô Thụy Thụy dại ra chớp mắt, nâng má vẻ mặt hoa si.

Giọng nói mềm mại kia, từ trên bàn hơi ngẩng đầu lên mang theo chút ngây thơ mới vừa tỉnh ngủ.

Dễ như trở bàn tay liền bắt được tim của mọi người trong lớp học.

Triệu Viên lại chẳng hề để ý bẹp miệng, hỏi lại: "Thì sao?"

"Ai kêu mày ngồi cùng với đứa câm như Thẩm Ngôn An?" Cặp mắt nhỏ kia của cậu bé hơi nheo lại, lộ ra vẻ không có ý tốt.

Tiểu mập mạp lắc nắm tay, âm trắc trắc uy hiếp nói: "Cút ngay, nếu xen vào việc người khác, tao sẽ đánh mày!"

Nhưng mà.

Không nghĩ tới, cái mà cậu nhóc tự cho là uy hiếp hung ác, hoàn toàn kém xa vai ác ba ba nhà bé.

Cái miệng nhỏ của Tiểu gia hỏa bẹp một cái, trực tiếp nãi thanh nãi khí rống lại: "Ta mới không sợ ngươi đâu."

Nàng học theo bộ dáng ngày thường âm trắc trắc của ba ba nhà bé để uy hiếp bé, gằn từng chữ một nói: "Ta, vai ác nữ ngỗng, siêu hung ~"

Triệu Viên: "......"

Ngôn An: "......"

Diệp Niên Niên: "...... Phụt."

Giọng điệu nãi manh này, cậu thật đúng là không thấy chỗ nào hung.

Triệu Viên mắt trợn trắng, thấy bé còn nơi nào che chở kẻ câm này, nháy mắt không vui.

"Mày muốn che chở thằng nhóc câm này?" Tiểu mập mạp đột nhiên đập bàn một cái, hơi cười lạnh.

Tiểu gia hỏa lắc đầu, cố chấp chỉ vào váy, "Cậu làm dơ váy của Tang Tang váy."

Ý chính là: Không có liên quan gì tới Thẩm Ngôn An hết.

Cậu bé được che ở phía sau nghe vậy hơi mỉa mai mà cong mắt.

Cậu từ trước đến nay không phải là loại người tự mình đa tình.

Tự nhiên cũng sẽ không cho rằng Diệp Tang là vì bảo vệ cậu nên mới đứng ra.

Nhưng là, rõ ràng là rõ ràng, khi cô bé nói thẳng ra lòng vẫn không thể kiềm chế nổi mà lạnh.

Thẩm Ngôn An lạnh mặt, nhìn chằm chằm cô bé, mặt vô biểu tình buồn bã nói: "Tránh ra."

Cậ không cần con nhóc này bảo vệ.

Diệp Tang nghe vậy quay đầu lại đối diện với ánh mắt ngăm đen lạnh băng của cậu, tiểu gia hỏa hơi dẩu cái miệng nhỏ, bị kinh sợ nửa ngày, uỷ khuất nồng đậm bắt đầu khóc nức nở: "Ô..."

"Ngươi hung cái gì mà hung nha."

Bé cũng không phải không giúp cậu ấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play