—— thiên tài.

Từ khi đứa bé này làm bài thi, cô giáo Hứa đã ý thức được vấn đề này.

Cô đã từng đơn độc tìm đứa nhỏ này nói chuyện, vô luận là đề gì, chỉ cần cô hơi chỉ ra một chút, cậu cơ hồ đều có thể trả lời chuẩn xác không có lầm.

Thậm chí còn có thể suy một ra ba.

Đứa nhỏ này.

Quả thực thông minh kỳ cục.

Thậm chí chỉ cần cậu muốn, hạng nhất tự căn bản không đến phiên Tô Thụy Thụy cùng Diệp Niên Niên.

"Con phải nhường cho bọn họ, hiểu?"

Cậu nhóc ngoan ngoãn rũ mặt xuống, thấp giọng nói, "Con biết rồi."

Thẩm Ngôn An thật cẩn thận kéo góc áo của cô, khu cô giáo Hứa vui mừng ôn nhu tươi cười, cậu cắn khóe môi, nhỏ giọng nói: "Cô ơi......"

"Hả?"

"Cô có thể ôm con một cái được không?"

Cô giáo Hứa sửng sốt một chút, đẩy cậu bé ra rồi cười lắc đầu, "Đừng nháo."

Còn có nhiều chuyện phải làm như vậy, cô hiện tại sao có thể có công phu đi ứng phó đứa nhỏ này.

"Con ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này đừng chạy loạn, cô có việc đi trước, được không?"

Tuy là câu hỏi, nhưng mà người đã đứng lên, căn bản không có ý tứ dò hỏi ý kiến của cậu.

Con ngươi đen nhánh của cậu bé run rẩy, khẩn trương nắm chặt lòng bàn tay hơi buộc chặt, chậm rãi nửa ngày mới gật đầu.

Khi cô giáo Hứa xoay người rời đi, Ngôn An nguyên bản ngoan ngoãn dịu dàng, giây lát sắc mặt đã lạnh xuống.

Cậu nhìn một mảnh hỗn độn trên mặt đất, không để ý nhiều.

Thậm chí đối với ánh mắt nhìn chằm chằm của Diệp Tang cũng làm như không thấy.

Tô Thụy Thụy bởi vì biết chính mình gặp rắc rối, ngữ khí khó được nhẹ nhàng, cậu chọc chọc nhúm tóc trên đỉnh đầu Diệp Tang, lẩm bẩm lầm bầm nói:

"Cậu xem nó làm gì?"

"Một kẻ lập dị thôi mà."

Cậu hừ lạnh một tiếng, "Cô giáo Hứa sẽ không thích nó đâu......"

Phế vật vô dụng.

Cũng không biết lúc trước làm sao lại vào được trường Tễ Nguyệt.

Diệp Tang nhạy bén phát hiện cậu bé này mặc kệ là bị chửi rủa hay là bị vũ nhục, bộ dáng đều thờ ơ trước sau như một.

Nhưng khi nhắc tới cô giáo Hứa, cảm xúc khẩn trương cùng hung ác ở đáy lòng Ngôn An cơ hồ bộc phát.

Nhìn ra được......

Cậu ấy thật sự rất thích cô giáo Hứa nha.

Mi mắt của tiểu gia hỏa cong cong nhìn bạn cùng ngồi bàn bên cạnh, hơi nâng má, không biết vì cái gì có chút hâm mộ.

Diệp Tang phiền muộn thở dài.

Oa oa nhà bé khi nào mới có thể thích bé đây?

......

Cô nhóc lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng mềm như bông, không đến nửa ngày cũng đã hoà hợp với các bạn trong lớp.

Tất cả bạn học đều thích bé.

Thậm chí còn có không ít mấy bé trai vây quanh bé, nghiễm nhiên một bộ dáng tò mò mà lại thẹn thùng.

Trong ban có một tiểu mập mạp, lớn lên tròn xoe, nhìn cao hơn không ít so với mấy đứa trẻ năm tuổi.

Triệu Viên chán ghét có người đẹp hơn cậu.

Vô luận là nam hay nữ.

Nhưng mà lúc này cô nhóc bị một đám người vây quanh, các bạn học xung quanh càng thích bé đến chịu không được.

Nếu cậu đi lên kiếm chuyện không chừng ăn không hết còn phải gói đem đi.

Triệu Viên tuy rằng chán ghét Diệp Tang, nhưng hắn càng chán ghét Ngôn An.

Thằng nhóc tựa như sâu mọt trong lớp này, học tập không tốt còn chưa tính, vẫn là đứa con hoang thân phận lai lịch không rõ.

Mấu chốt nhất chính là nó lớn lên còn đẹp hơn học sinh trong lớp.

Triệu Viên có thể thích được mới là kỳ quái.

"Này! Người câm, mày nhìn cái gì mà nhìn?" Tiểu mập mạp tiến lên đạp ghế của cậu bé một chút, lực không nhẹ, chọc đến cậu bé phải chậm rì rì ngẩng đầu.

Một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Ngôn An bị tóc che lại, nhìn có vẻ phá lệ tối tăm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play