Đây là lần đầu tiên Hoắc Nghiêu cùng bé chúc ngủ ngon cho nhau.

Chùm tóc trên đầu của tiểu gia hỏa quơ quơ, cảm nhận được cảm xúc của Hoắc Nghiêu khó được ôn nhu, biểu tình bé mờ mịt có chút không rõ ba ba cao hứng vì cái gì.

Trường học Tễ Nguyệt là nơi mà các quý tộc có tiếng ở đế đô tụ tập lại:

Học sinh ở nơi đó đều có xuất thân phi phú cao quý, tùy tiện chọn ra một người thì cũng là thiên kim hoặc thiếu gia của tập đoàn nổi danh nào đó.

Trường học chuyên bồi dưỡng ra những người như vậy, tự nhiên đều là tính tình cao ngạo.

Bọn họ xem thường con riêng, càng khinh thường những kẻ kế thừa gia tộc nhưng lại không có chung huyết thống.

Thân phận con nuôi của Hoắc Thần Du cơ hồ bị mọi người trong trường học biết --

"......"

"Ai nha, cậu nói Hoắc gia là gia tộc lớn như vậy, như thế nào liền xuất hiện kẻ dị loại này?"

"Ha, còn không phải Hoắc gia chủ không có người thừa kế, bằng không nơi nào đến phiên hắn hưởng." Có mấy kẻ không thích Hoắc Thần Du nên mới nói ra những câu chua toát như vậy.

Một người khác phụ họa gật đầu, "Đúng vậy. Lớn lên khá xinh đẹp, ngày thường giả bộ cao lãnh làm gì."

"Một đứa con nuôi không được yêu thích mà thôi, dựa vào cái gì có thể học chung lớp với chúng ta."

"Đúng vậy đúng vậy."

Trở lại Hoắc gia, cũng đã 10 giờ.

Trừ bỏ bảo tiêu cùng người hầu đang đứng gác ở bên ngoài, toàn bộ biệt thự cơ hồ lâm vào một mảnh yên lặng tĩnh mịch.

"......" Tiểu thiếu niên hơi thở phì phò không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt hơi trắng bệch.

Cậu bước vào biệt thự chính là một mảnh đen nhánh, cơ thể cậu liền cứng đờ tới cực hạn.

Sự sợ hãi vô biên từ chung quanh lan tràn ra, Hoắc Thần Du cơ hồ theo bản năng nhìn lên trên lầu.

Lúc trước khi cậu trở về, trên lầu có người hầu đã nhận ra cậu sợ bóng tối, tới buổi tối sẽ để lại một ngọn đèn cho cậu.

Nhưng mà buổi tối hôm nay ngoài dự đoán.

Trên lầu lâm vào một mảnh đen nhánh.

Tại khoảnh khắc này, bên ngoài sấm sét ầm ầm, Hoắc Thần Du chỉ cảm thấy toàn thân rét run.

Cậu lẳng lặng đứng tại chỗ một hồi lâu, lâu đến mức cơ hồ đã đem sợ hãi ban đầu quên đi, khi chung quanh chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch, ánh đèn trên lầu không biết khi nào đã sáng lên.

"......" Hoắc Thần Du hơi trố mắt.

Cậu bé dại ra nhìn chằm chằm ánh sáng trên lầu, phản ứng đầu tiên không phải sợ hãi, mà là suy nghĩ......

Lúc này còn có ai ở đây?

Tiểu thiếu niên giật giật đầu ngón tay đã cứng đờ, con ngươi khẽ run cuối cùng chỉ là ngơ ngác theo bản năng nhấc chân đi từng bước một lên lầu.

Mới vừa đi đến chỗ rẽ, Hoắc Thần Du do dự còn không có đi bước tiếp, liền nghe được một âm thanh non nớt tràn đầy xấu hổ buồn bực.

"Hô hô hô."

"Đều do tiện nghi ba ba."

"Thiếu chút nữa ngủ quên mất."

Tiểu gia hỏa đứng ở cửa bước chân ngắn nhỏ đem đèn mở lên, sau đó phá lệ giở tính trẻ con hô hô lòng bàn tay vài cái bởi vì dùng sức quá mức mà làm bị hồng.

Nghe được là giọng của Diệp Tang, Hoắc Thần Du đứng ở chỗ rẽ rõ ràng ngây ngẩn cả người.

Cậu chẳng thể nghĩ tới, người mà mỗi buổi tối đều thận trọng để lại đèn cho cậu thế nhưng là Diệp Tang.

Cô nhóc mới bao lớn......

Tiểu gia hỏa lắc lắc tay nhỏ, đem đèn mở lên, phá lệ vừa lòng nhìn "Thành quả" của mình một cái, xoay người chậm rì rì đi về phòng của mình.

Nhìn cô bé đi tới, phản ứng đầu tiên của Hoắc Thần Du là quay đầu chạy trốn.

Kết quả cậu vẫn chậm một bước.

Tiểu gia hỏa nhìn thấy cậu, mắt mèo hơi sáng lên, không chút nghĩ ngợi hô lên:

"Oa oa!"

Hoắc Thần Du: "......"

Cậu đây muốn chạy cũng chạy không được.

Tiểu gia hỏa vui mừng vẫy vẫy tay nhỏ, "Anh đã trở lại nha."

Tiểu thiếu niên cứng đờ ừ một tiếng, ánh mắt rũ xuống nhìn chỗ ửng hồng trên tay của tiểu gia hỏa, không biết vì cái gì, ngực lại thắt lại.

Thật đúng là......

Ngốc.

Ngốc muốn mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play