Hoắc Nghiêu: "......"

"Phụt."

Anh nhìn tiểu gia hỏa tức giận đến mức nhúm tóc trên đầu dựng thẳng lên, không nhịn được mà cười ra tiếng.

Nam nhân có ý muốn đùa bé, vì thế cố ý trầm mặt xuống, âm thanh lãnh đạm cố tình đè thấp có loại cảm giác âm trắc trắc, "Con kêu ba là cái gì?"

Diệp Tang nhìn chằm chằm anh, cố ý la lớn: "Hoắc Nghiêu ~"

A.

Thật đúng là dám kêu.

Nam nhân lập tức hơi cười lạnh một tiếng, dựa trên tường lạnh lạnh nhìn cô nhóc.

Hạ quyết tâm là hoàn toàn không muốn quản tiện nghi khuê nữ này.

Anh muốn nhìn, chân ngắn nhỏ này như thế nào xuống giường.

Tiểu gia hỏa tức giận rống xong, cũng không muốn để ý tới tiện nghi ba ba này.

Bé cúi đầu nhìn mặt đất, chịu đựng xúc động muốn khóc ra tới, trực tiếp nhắm hai mắt nhảy từ trên giường xuống.

"Bẹp" một tiếng, dừng ở trên thảm mềm mại, tiểu gia hỏa ngơ ngác quỳ rạp trên mặt đất, nửa ngày mới chậm rì xoa đầu gối bị đập có chút hồng, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, bẹp cái miệng nhỏ có chút ủy khuất muốn khóc.

Hành động không sợ chết nhảy xuống kia của cô bé, đem Hoắc Nghiêu nguyên bản còn bình tĩnh đến bát phong bất động sợ tới mức sắc mặt hơi đổi, "Diệp Tang!!"

Nam nhân bước nhanh đi lên trước, âm trầm âm sắc có vài phần hoảng loạn không dễ phát hiện, anh một tay trực tiếp đem tiểu gia hỏa ôm ở trong ngực, thần sắc khó coi nhìn chằm chằm cô nhóc, giận mà cười nói:

"Con đang làm cái gì?"

Ai cho nó lá gan trực tiếp nhảy xuống?

Diệp Tang bị bộ dáng kia của anh làm hoảng sợ, tiểu gia hỏa một đầu chôn ở trong lòng ngực anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ba ba hư."

Nghe lời này liền biết vẫn còn đang giận dỗi.

Hoắc Nghiêu trầm khuôn mặt hỏi bé, "Thích Thần Du ca ca nhà con như vậy?"

Tiểu gia hỏa đầu chôn ở trong lòng ngực anh, trên đỉnh đầu lộc lỗ tai gục xuống, tức giận trả lời: "Thích......"

Chậc.

Anh đem người ôm xuống lầu, nghe được chữ "Thích" thanh thúy kia, đáy lòng mạc danh chua khó chịu mà nhéo khuôn mặt khuê nữ nhà mình, buồn bã nói: "Tang Tang ai cũng thích."

Tiểu gia hỏa phồng lên quai hàm, không để ý tới anh.

Thậm chí còn nãi thanh nãi khí uy hiếp nói: "Ngươi lại véo ta, ta liền khóc cho ngươi xem."

Hoắc Nghiêu bị bé chọc cười, anh rất có hứng thú nhướng mày: "Con khóc đi, con xem ba ba có thể mềm lòng hay không."

Diệp Tang lúc này khó được mà thông minh lên, bé ôm cánh tay của anh, lẩm bẩm lầm bầm: "Tang Tang mới không khóc với ba ba đâu."

"Con khóc với gia gia."

Nụ cười kia của Hoắc Nghiêu chợt cứng đờ: "......"

Mắt mèo đen nhánh của tiểu gia hỏa xoay chuyển, không ngừng cố gắng nãi thanh nói, "Con sẽ nói cho gia gia, ba mắng con."

Tươi cười của Hoắc Nghiêu dần dần cứng đờ: "......"

Tính cách của con nhóc này rốt cuộc di truyền từ ai?

Nói nó ngốc, có đôi khi so với ai khác còn thông minh hơn.

Nói nó không ngu ngốc, thì suốt ngày phạm sai lầm.

Hiện tại thế nhưng còn học được cáo trạng!!

......

Hoắc Nghiêu không thể hiểu được bị tiểu ngu xuẩn nhà mình uy hiếp mà vừa mới buổi sáng liền lạnh mặt.

Xem ai đều phá lệ không vừa mắt.

Tựa như một cái máy lạnh di động lạnh căm căm phóng khí lạnh.

Anh rửa mặt xong, liền chú ý đến con nhóc kia đã đung đưa chân ngắn nhỏ ngồi vào bàn cơm chờ ăn cơm.

"Gia gia, oa oa đi học sao?" Chỉ nghe tiểu gia hỏa kia ôm khuôn mặt nhỏ mềm mụp, tò mò hỏi.

Hoắc gia theo quy củ của hào môn chính là lúc ăn và ngủ không nói chuyện.

Nhưng đứa bé năm tuổi đâu biết điều đó.

Hoắc gia gia cũng không muốn lấy quy củ trói buộc Hoắc Nghiêu cùng Hoắc Thần Du để đối đãi với Diệp Tang.

Rốt cuộc cháu gái làm sao có thể so sánh với đám kia tiểu tử thúi kia?

Vì thế ông khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, Tang Tang hỏi cái này làm gì?"

Tiểu gia hỏa oai khuôn mặt nhỏ nghĩ, nghiêm túc nói: "Tang Tang cũng muốn đi học ~"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play