"Oa oa không thích cười, có thể không cười nha."

Tiểu gia hỏa nghiêng đầu, có chút không rõ.

Rõ ràng, chính là rất khổ sở.

Hoắc Thần Du ôm tay của cô bé hơi cứng đờ, đáy mắt hiện lên cảm xúc gió nổi mây phun.

Từ nhỏ đến lớn......

Đây là lần đầu tiên có người nói với cậu, không thích cười có thể không cười.

Tiểu thiếu niên cong môi, ý cười ôn nhu có chút mỉa mai.

Hoắc Nghiêu kỳ thật nói không sai, trước khi trưởng thành ai cũng đều nông nỗi, điều có thể làm được chính là học được cách ẩn nhẫn.

"Người lớn vì cái gì luôn thích nói dối?" Bé khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh, cái miệng nhỏ hơi chu lên tràn đầy khó hiểu.

Tuy rằng oa oa cũng không phải người lớn, nhưng không thể phủ nhận là, tính cách của Hoắc Thần Du thật sự rất giống với Hoắc Nghiêu.

-- đều là kẻ chuyên thích nói dối.

Đầu nhỏ của Diệp Tang cọ vào anh, có chút buồn bực cắn cánh môi, nãi thanh nãi khí nói: "Em biết oa oa không thích em."

Cậu rũ mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào bé, không nghĩ tới chính mình thế nhưng sẽ bị một con nhóc liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư.

"Đúng vậy." Hoắc Thần Du xoa đầu của bé, không giống với lúc trước chán ghét tránh còn không kịp, mà là nhẹ giọng nhàn nhạt nói với bé: "Ngoan một chút, đi ngủ."

Cô nhóc thực hiểu chuyện, so với mấy đứa nhóc năm tuổi thông minh hơn.

Hoắc Thần Du thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt tốt bụng mà nghĩ.

Về sau Hoắc gia nếu thật sự phá sản, đối tiện nghi em gái này, có lẽ cậu sẽ thủ hạ lưu tình.

Ánh trăng phía sau cô bé buông xuống, mi mắt cong cong nhìn cậu một bộ dáng nghĩa vô phản cố phác*, liếc mắt một cái thật sự sẽ mềm lòng.

(*nghĩa vô phản cố phác: đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự.)

Nhưng --

Cũng gần dừng bước với mềm lòng.

Thích thì chưa tới, nhưng tóm lại không có chán ghét như lúc trước.

Rốt cuộc con nhóc này khác với người ở Hoắc gia.

Tiểu gia hỏa bị phóng tới trên mặt đất còn hơi mộng bức một chút, ngay sau đó cô nhóc bước chân ngắn nhỏ không chút nghĩ ngợi ôm lấy đùi của ca ca nhà mình, "Oa oa bồi Tang Tang ngủ ~"

Hoắc Thần Du lần đầu tiên bị ôm đùi: "......"

Cậu xoa xoa giữa mày, có chút bất đắc dĩ liếc về phía tiểu đoàn tử, mặt vô biểu tình nói: "Buông ra."

"Không ~" Diệp Tang lần đầu tiên lấy ra vẻ mặt không biết xấu hổ của Hoắc ba ba ra dùng, gắt gao ôm chặt oa oa đùi, không buông ra.

Sự thật chứng minh, trẻ nhỏ không biết xấu hổ sẽ có kẹo ăn.

Tiểu gia hỏa quơ quơ cánh tay trắng nõn như củ sen, quai hàm cố lấy, nãi thanh nãi khí nỗ lực muốn biểu đạt tâm tư của chính mình, "Bởi vì oa oa sợ tối......"

Diệp Tang nhấp miệng nhỏ, "Tang Tang bồi anh."

Ánh mắt ướt át mà nghiêm túc kia, làm người căn bản không thể nhẫn tâm cự tuyệt.

Hoắc Thần Du chậm rãi nhìn chăm chú bé, lòng luôn luôn bình tĩnh, bởi vì một câu nói của tiểu gia hỏa, đã lâu rồi mới cảm giác được một tia ấm áp.

Tiểu thiếu niên mím môi không cảm xúc mạc danh mà liếc nhìn tiểu gia hỏa này một cái, nửa ngày mới cười: "Vậy một lát em đừng sợ."

Ánh mắt của Hoắc Thần Du có chút hài hước, làm Diệp Tang cảm thấy chính mình lần nữa lại bị khinh thường.

"Sẽ không sợ!" Tiểu gia hỏa đô đô miệng, vỗ ngực nãi âm thanh thúy bảo đảm: "Ai sợ thì kẻ đó là chó ~"

Bé rất thông minh.

Mới sẽ không sợ tối đâu.

Hoắc Thần Du cười nhạo một tiếng, dựa vào góc tường nhắm mắt không để ý đến cô nhóc.

......

Nửa đêm trôi qua, cô nhóc này thật đúng là nhẫn tâm bỏ đi giường lớn mềm mại ấm áp không ngủ, mà bồi cậu ở chỗ này "Đồng cam cộng khổ"

Hoắc Thần Du hơi bực bội mở mắt ra.

Lúc này mặc dù không có sợ hãi như ngày xưa, nhưng đồng dạng cũng là trằn trọc ngủ không được.

Hoắc Thần Du hơi ngồi dậy, nhìn về phía cô nhóc rúc ở góc tường ngủ ngon lành, khóe môi không dấu vết nhếch một cái.

Sau nửa đêm, độ ấm chung quanh so với hồi nãy thấp hơn không biết nhiều ít độ.

Tiểu gia hỏa bị lạnh mà theo bản năng cuộn tròn thân thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play