Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khuôn mặt anh trầm xuống trong nháy mắt.

"Tô Thụy Thụy? Diệp Niên Niên?" Anh nhướng mày lạnh nhạt, liếc nhìn bọn họ với ngữ khí không tốt.

Hai cậu nhóc theo bản năng đứng thẳng lưng, thanh thúy trả lời: "Có mặt!"

Thẩm Sơ Trần lười nhác nâng cao âm cuối, không chút khách khí mà nói: "Cút hết cho lão tử."

Cảm ơn, ta là vai ác.

Nhà anh cũng không phải cô nhi viên.

Trước kia người có khả năng tới Thẩm gia chỉ có gia chủ cầm lái trong giới thượng lưu, nơi nào có nhiều trẻ con như vậy?

Mấy người làm cha mẹ đối với người có tính tình thất thường như Thẩm Sơ Trần tránh còn không kịp.

Cũng chỉ có cha của hai thằng nhóc này gan lớn, dám thả người ở nhà anh.

Diệp Niên Niên háo hức đánh bài tình cảm: "Thẩm thúc thúc ~ nhà cháu cùng nhà chú là thế giao, cháu biết chú không phải người tàn nhẫn như vậy."

"Đúng vậy, đúng vậy." Tô Thụy Thụy tán thành gật đầu, nghiêm túc nói: "Chú, sao chú có thể đuổi tụi cháu được đúng không?"

Cậu nghiêm túc nói: "Hai tụi cháu chạy xa xôi đến đây để nhờ cạy chú, lúc Diệp Tang Tang ở nhà Mộ Sâm, tụi cháu cũng đi, Mộ thúc thúc rất nhiệt tình."

"Mộ thúc thúc so với chú, quả thực chính là thiên sứ nhân gian."

Thẩm Sơ Trần: "......"

Mới từng tuổi này mà đã biết phép khích tướng.

Đến không được.

Nhưng cố tình, chiêu này của Tô Thụy Thụy rất hữu dụng.

Đều là ba ba của tiểu gia hỏa, sao anh có thể thua tên Mộ cẩu đó được?!

Anh rũ mắt xuống, nhẹ nhàng bóp lấy bàn tay nhỏ bé đầy thịt của tiểu gia hỏa, một tay khác đút túi, cặp mắt đào hoa kia nheo lại, chợt cười nhạo một tiếng, "Muốn ở lại?"

"Muốn ~" trăm miệng một lời.

Thẩm Sơ Trần rũ mắt xuống, một hồi mới chậm rãi cười nói: "Được."

Dù sao anh cũng không phải người không biết cảm thông.

Anh nhìn Đoạn Cận Diễn ở bên cạnh, "Đi sắp xếp chỗ cho hai đứa nhóc này đi."

Thẩm Sơ Trần ôm tiểu gia hỏa mơ màng sắp ngủ trong lòng ngực, thanh âm nhu hòa vài phần, "Tôi đưa Tang Tang đi ngủ."

"......" Biểu tình của một đám người hầu xung quanh như gặp ma.

Đây là cây vạn tuế ra hoa?

Gia chủ của bọn họ rốt cuộc chịu làm người?

"Đây là tiểu tiểu thư nhà chúng ta sao?" Một người hầu gái bên cạnh lẩm bẩm, "Trông thật đáng yêu."

"Nhà tôi cũng có nhiều trẻ con lắm, ngày thường cũng rất nghịch ngợm, lần nào cũng làm tôi tức đến nỗi muốn đánh tụi nó một trận."

"Các cô không ai tò mò đứa nhỏ này từ đâu ra sao?"

Hầu gái ở bên cạnh liếc mắt nhìn một cái, "Tò mò có ích lợi gì? Có thời gian tò mò còn không bằng nghĩ lại xem tối nay chúng ta ăn gì."

Thành thật mà nói, người hầu nhà người khác lên được phòng khách xuống được phòng bếp, người hầu Thẩm gia bọn họ đánh thắng được tiểu tam, đấu được lưu manh.

Tùy tiện xách ra một người, ở bên ngoài cũng là một trong mười.

Cặp mắt to của Diệp Niên Niên khẽ đảo, thấy mấy hầu gái "Khủng bố" đang thấp giọng thảo luận, không ai chú ý tới mình, liền lập tức vui vẻ.

"Đi ~" cậu vỗ vai Tô Thụy Thụy, cười hắc hắc, "Tớ dẫn cậu đi xem cá."

"Tớ nhớ rõ trong nhà Thẩm thúc thúc nuôi rất nhiều cá lớn, làm thịt ăn tuyệt đối tươi ngon ~"

Đoạn Cận Diễn đứng ở một bên: "......"

Tươi ngon hay không cậu không biết, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cậu về Thẩm Sơ Trần trong nhiều năm như vậy.

Nếu để đối phương phát hiện ra, lấy tính cách ác liệt của Thẩm Sơ Trần, phỏng chừng có thể đem hai hùng hài tử này nướng chín ngay tại chỗ, nướng cho đến khi hai mặt đều vàng.

Đáng tiếc.

Hùng hài tử vẫn là hùng hài tử, vì bọn họ có một tinh thần không sợ chết.

Đoạn Cận Diễn lười biếng nghiêng người, không ngăn cản hai người kia.

Khẽ đứng dậy kêu người hầu sắp xếp phòng ngủ cho họ."Đoạn ca ca ~" Giọng của Tô Thụy Thụy vang lên từ phía sau, thiếu niên lười nhác ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy cậu nhóc cười hì hì, túm lấy cổ tay áo của cậu, mở to mắt, nói: "Anh có muốn đi nướng cá với bọn em không?"

Đoạn Cận Diễn lạnh nhạt rũ mắt, đầu ngón tay lạnh lẽo gỡ tay cậu nhóc ra từng chút một, sau đó mỉm cười từ chối: "Không được, tụi em chơi đi."

—— cậu sợ đến lúc đó bị nướng chính là bọn họ.

Bị từ chối, Tô Thụy Thụy cũng không thương tâm, cậu thậm chí hứng thú bừng bừng nói: "Chúng ta đi kêu Diệp Tang Tang cùng nhau nướng cá ~~"

Đoạn Cận Diễn: "......" Được.

Nếu tiểu ngu xuẩn kia cũng tham gia, cậu có thể tưởng tượng được hình ảnh Thẩm Sơ Trần nổi trận lôi đình.

Đêm nay Thẩm Sơ Trần sợ là sẽ điên mất.

"Từ từ." Giọng nói rõ ràng của thiếu niên vang lên từ phía sau, Đoạn Cận Diễn đang dựa vào tường hơi đứng dậy, "Anh cũng đi."

Hai người liếc nhau, hoan hô nhảy nhót nói "Dạ"

*

Diệp Tang đang ngủ ngon, lại bị người bên cạnh lay tỉnh.

Bé mơ mơ màng màng bẹp cái miệng nhỏ, "Làm gì vậy."

Tô Thụy Thụy ngẩng khuôn mặt nhỏ, cười hắc hắc nói, "Diệp Tang Tang, tụi tớ dẫn cậu đi bắt cá chơi được không ~"

Tiểu gia hỏa mơ mơ màng màng tỉnh lại, sớm không biết ba ba nhà mình đã chạy đi đâu.

Bé dụi mắt, vẻ mặt mờ mịt bị túm ra khỏi phòng.

Đối phương thậm chí ngay cả cơ hội phản ứng cũng không cho, trực tiếp kéo Diệp Tang đi tới một khu khác của Thẩm gia.

Một hồ nước trong vắt xanh thẳm được điểm xuyết bằng đá cuội tinh xảo, gió thổi nhẹ nhàng, hoa cỏ lay động nhìn rất thoải mái.

Cá koi nhỏ xinh đẹp trong hồ cẩm lý đang bơi qua bơi lại, vẫy đuôi vui vẻ, vảy của nó được ánh đèn ở hồ nước chiếu xuống phá lệ xinh đẹp.

Tiểu gia hỏa lười biếng ghé vào ao nước bên cạnh, trông chờ cắn ngón tay.

Wow ~ muốn ăn.

Diệp Niên Niên đắc ý đứng ở bên hồ nước nhỏ, vui vẻ rạo rực nói, "Nhìn thấy không? Tớ phát hiện ra!"

"Mấy con cá này vừa thấy liền biết ăn được, không bằng tụi mình đặt một cái giá nướng, đem chúng nó nướng đi?"

Đoạn Cận Diễn ngồi xổm xuống, xách tiểu gia hỏa đang ghé vào ao nhỏ kia lại, nghe được kiến nghị ác độc này của Diệp Niên Niên, khóe miệng run rẩy.

"Đây là cá sao?" Thiếu niên nhấc mí mắt lên, mặt không cảm xúc nhìn về phía cậu, phát ra nghi vấn hoài nghi nhân sinh.

Diệp Tang nuốt nước miếng, đồng dạng ngây ngô nói, "Đây, đây không phải là cá koi sao?"

Lúc trước các gia gia có nuôi cá koi, khi đó miệng bé thèm, muốn ăn.

Kết quả lại bị một vị gia gia trong đó tiến hành giáo dục thân thương, Diệp Tang không còn dám có ý định như vậy nữa.

Diệp Niên Niên vẫy tay: "...... Không cần để ý nhiều thứ như vậy."

"Này đều không quan trọng."

"Dù sao đều để ăn." Cậu đã thèm nhỏ dãi mấy con cá koi này từ lâu.

Bây giờ có nói như thế nào cậu cũng sẽ nướng chúng nó.

......

Vào buổi tối, đèn đuốc sáng trưng.

Tiểu gia hỏa háo hức nhìn, cũng không buồn ngủ, thậm chí còn lắc đầu tò mò nhìn bọn họ nướng cá ở đó.

Đoạn Cận Diễn không tham gia náo nhiệt, nhưng Diệp Tang rõ ràng không chịu cô đơn đồng dạng ngồi xổm bên cạnh đống lửa, lúm đồng tiền hơi nhấp ra, vẻ mặt rối rắm cùng do dự.

"......" Tiểu gia hỏa hơi nuốt nước miếng.

Không biết tại sao.

Bé cảm thấy nếu bị vai ác ba ba nhìn thấy.

Ba bảo bảo bọn họ sẽ bị Thẩm ba ba đặt lên giá nướng BBQ......

Tàn nhẫn dùng than nướng mấy đứa bé như bọn họ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play