Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~
Thẩm Sơ Trần: "......"
Không thể không nói. Đứa nhỏ này cũng là một nhân tài.
Anh bị tức cười.
Lúc này mới ở chung bao lâu, liền làm cho gà bay chó sủa, tiểu gia hỏa này nếu thật là con gái của anh thì những ngày tháng sau này sẽ sống động hơn bây giờ rất nhiều.
Thẩm Sơ Trần hừ cười một tiếng, nhéo khuôn mặt mềm như bông của cô nhóc, nhìn khuôn mặt tròn vo của Diệp Tang liền lâm vào trầm tư.
Một lúc sau, dưới ánh mắt sáng ngời của nhóc con này, anh dừng lại và chân thành nói, "Tang Tang, con nên giảm béo......"
Cô bé lẩm bẩm: "Nhân gia không có béo."
Thẩm Sơ Trần cười một tiếng, "Vậy cũng không ảnh hưởng đến việc con giảm béo."
Đây cũng chính là lý do mà ngay cả khi bạn là bảo bảo đáng yêu nhất trên thế giới, việc bố bạn đánh bạn cũng không ảnh hưởng gì.
Diệp Tang tay chân nhỏ nhắn thật sự không thích hợp để chạy, bé sợ trên đường sẽ kiệt sức mà chết.
Anh hơi cong lưng, nhìn tiểu gia hỏa nước mắt lưng tròng, rốt cuộc vẫn là máu mủ ruột thịt, trong lòng không khỏi xót xa.
Nhưng ——
Nghĩ đến bộ dạng không thành thật của đám củ cải nhỏ bé này, anh cảm thấy nếu không cho tụi nó một bài học, sau này tụi nó lớn lên chẳng phải là muốn lật luôn cả cái Đế Đô này ư?
Vì thế Thẩm Sơ Trần cứng rắn hạ quyết tâm, làm lơ ánh mắt đáng thương của Diệp Tang, mỉm cười xoa đầu bé, "Ngoan."
"Đi ra đứng cùng đám nhóc kia đi."
Trong chốc lát ba ba sẽ cho con biết cái gì kêu là xã hội chủ nghĩa hiểm ác.
......
Diệp Tang ôm đùi anh, nãi thanh nãi khí lẩm bẩm, "Con là con gái ruột của ba."
Tại sao lại muốn đối xử với bảo bảo như vậy.
Thẩm Sơ Trần vươn ngón tay thon dài chống cái trán của bé, "Con gái ruột?"
"Vậy Hoắc Nghiêu thì sao?"
Anh cười một tiếng, ngữ điệu lười nhác tràn đầy hài hước, "Mẹ con rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hửm?"
Sau khi xét nghiệm ADN xong, nhóc con này nếu thật là con gái của anh, Thẩm Sơ Trần phỏng chừng nằm mơ đều có thể cười tỉnh.
Nhưng......
Lai lịch của con nhóc này cũng quá lạ.
Trong nhà có một đám gia gia cao thâm khó đoán, Những gì họ nói ra nói đều là đạo lý lớn, rất khó để tưởng tượng hoàn cảnh sinh hoạt của nhóc con này rốt cuộc là thế nào.
Tang Tang vẫy vẫy móng vuốt nhỏ, cười cong con ngươi nói, "Ba ba lại đây một chút nha, con nói cho ba nè ~"
Thẩm Sơ Trần bởi vì tò mò, vì thế ngoan ngoãn cúi đầu, chỉ nghe lời thì thầm bí ẩn của nhóc con: "Con không nói cho ba đâu."
Thẩm Sơ Trần: "......"
Làm sao bây giờ? Muốn hành hung cái con nhóc này quá.
Anh nghiến răng, nhìn thoáng qua bộ dáng tinh nghịch của Diệp Tang, hơi hừ cười một tiếng: "Không nói cho lão tử đúng không?"
Anh lười nhác bắt chéo chân, ngồi vào chiếc ghế mà cấp dưới mang tới, thong thả ung dung cong khóe môi, cười đến cực kỳ yêu nghiệt, "Như vậy cũng được."
"Ba ba cũng không phải muốn làm khó con."
Thẩm Sơ Trần nói những lời quỷ dị nhất bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất, "Ngoan, đi chạy bộ cùng các anh của con đi."
Vẻ mặt của anh nghiêm túc: "Ba luôn dõi theo con từ phía sau."
Mọi người: "......"
Tiểu gia hỏa suy sụp cúi mặt, chùm tóc nhếch lên chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần: "Nhất định phải chạy sao?"
Thẩm Sơ Trần nói ra hai chữ khẳng định: "Đúng vậy."
Ô ô ô.
Quả thực vô tình!!
Tiểu gia hỏa phồng khuôn mặt nhỏ yếu ớt đi về đội hình.
Thẩm Sơ Trần người này vô tình, thật sự vô tình, anh điểm danh cho bốn củ cải nhỏ lần lượt từ cao đến thấp.
Diệp Tang là lùn nhất, bị vô tình xếp ở cuối cùng.
Thẩm Sơ Trần vừa lòng nhìn hàng củ cải nhỏ trước mặt, cong môi, "Mấy đứa đứng yên nào."
"Trong chốc lát chú sẽ kêu Đoạn Cận Diễn tới đây chạy cùng tụi con."
Dừng một chút, anh cười khẽ: "Vừa lúc tối nay là tết Nguyên Tiêu, tụi con đều không muốn về nhà, vậy ở lại đây chạy bộ chơi cho vui ha."
Diệp Niên Niên:: "......" Chú à, chú cẩu như vậy may không phải ở nhà cháu không lại được gia pháp hầu hạ mỗi ngày đấy.
Tô Thụy Thụy: "......" Người ta nói, bạn chỉ cần nghe.
Tết Nguyên Tiêu là ngày hội đẹp như vậy.
Bọn họ khát khao muốn đi chơi cho sướng, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới là.
Mẹ nó lại cùng nhau chạy bộ sau núi!!!
Chạy mẹ chú!!
Bọn họ muốn tự do!!
Hai củ cải nhỏ tức giận đến mức điên cuồng mắng thầm trong lòng.
Sau đó dưới ánh mắt tươi cười của Thẩm Sơ Trần, bọn họ chỉ phải hành quân lặng lẽ, vô tình lựa chọn khuất phục.
Tô Thụy Thụy nhỏ giọng nói, "Người khác tức tớ không tức, tức ra bệnh cũng không ai quan tâm, ba ba của cậu quá ngưu bức!"
Bọn họ có thể làm gì bây giờ?
Chỉ có thể nhịn!
Bốn cái củ cải nhỏ đều tức giận đến mức lẩm bẩm không biết đang nói cái gì, bất quá Thẩm Sơ Trần không cần đoán cũng biết đều không có gì hay.
Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp thu liễm, "Để Đoạn ca ca chạy với tụi con"
"Đi thôi."
Thẩm Sơ Trần phất tay, đuổi đám củ cải nhỏ kia chạy như đuổi chuột.
Đoạn Cận Diễn bị kêu đến liền biết sẽ chẳng có gì hay ho.
Quả nhiên, gần tới sau núi liền nghe được tên cẩu Thẩm Sơ Trần này kêu cậu chạy với đám nhóc kia.
Tiểu thiếu niên chớp mắt phượng, ánh mắt cười như không cười nhìn về phía đám củ cải nhỏ ủ rũ cụp đuôi kia.
"Đi thôi."
Đoạn Cận Diễn lười biếng ngáp một cái, đôi mắt nửa cong tựa như trăng non xinh đẹp, "Anh dẫn tụi em chạy bộ nha."
Một đám người nhìn nhau, sống dở chết dở lê bước theo sau.
Diệp Niên Niên cùng Tô Thụy Thụy bắt đầu lẩm bẩm chạy vội.
Diệp Tang như cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng Thẩm Dao, chùm tóc quơ qua quơ lại mệt đến mức một câu cũng không muốn nói.
Năm củ cải nhỏ cậu chạy tớ đuổi mà chạy vội, Thẩm Sơ Trần nhìn con chó Poodle trong tay, như suy điều tư gì: "Hình như ......"
"Tụi nó không cần mày nữa."
Anh còn tưởng phải lấy con chó này đi kích thích đám củ cải nhỏ kia. Bây giờ xem ra không cần nữa.
Kết quả ——
Cái ý tưởng này của anh toát ra không tới vài giây, liền ngay ở vòng thứ hai, tiểu gia hỏa kia đã oa khóc một tiếng, nước mắt lưng tròng quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Diệp Tang ủy khuất bĩu môi, tóc tai rũ rượi, như thể có một cái đuôi đang vẫy sau lưng, trông giống như một chú chó nhỏ đang phơi nắng.
Cô nhóc mệt đến nỗi không nhúc nhích được, làm bộ bị mệt chết: "Nhân gia chết rồi."
Nói chơi xấu là chơi xấu, rồi nằm sấp xuống đất.
Thẩm Sơ Trần bị sợ ngây người: "......" Này mẹ nó là cái trò nhảm nhí gì đây.
Bởi vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy trò xàm này, dẫn tới anh rơi vào trạng thái khó xử trong một thời gian dài.
Trong lúc lơ đãng, không cầm chặt dây xích trong tay, chú chó Poodle kia thấy mình cuối cùng cũng được tự do, lập tức giương móng vuốt tung ta tung tăng chạy về phía Diệp Tang.
"Gâu gâu gâu ——"
Tiếng chó sủa rõ ràng truyền đến tai, tiểu gia hỏa nằm lăn ra đất giả vờ chết vẫn ngơ ngác.
Thấy chú chó Poodle chạy về phía mình, chùm tóc trên đầu nháy mắt dựng lên.
Chó Poodle nhìn thấy chùm tóc của Diệp Tang lay động thì hoàn toàn hưng phấn.
"Đừng, đừng cắn Tang Tang."
Cái miệng nhỏ của Diệp Tang mở thành hình chữ O, nhìn chú chó đang chuẩn bị nhảy qua, cặp mắt tròn xoe tích đầy nước mắt, bị dọa đến mức trực tiếp nhảy dựng từ trên mặt đất.
"Chó ơi chó ơi, Tang Tang không có lười biếng!!"
Tiểu gia hỏa nói năng lộn xộn ô oa gọi bậy khắp nơi: "Chị, chị...... Oa oa, oa ba ba tới cứu nhân gia ô oa ——"
~~~~~~~~~~~~~~~
Không hổ danh fan kêu anh là Thẩm cẩu, anh cẩu vậy fan anh có biết hông ~
Đang viết sang quyển 2 gồi hihi. Dạo này tui đi học rồi mn. Buồn quá.
~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314
Link WordPress: https://coxanhh.wordpress.com
Link Wattpad: https://www.wattpad.com/user/KlaraHa1314