Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~
Thẩm Sơ Trần không kiên nhẫn mà nhăn mày, "Còn có ai?"
"Mộ Sâm." Thẩm quản gia cười tủm tỉm nói: "Đứa con cưng của Mộ gia."
"Là đối thủ một mất một còn của ngài."
"Còn ai không?"
"Bất quá......" Dừng một chút, Thẩm quản gia nở nụ cười, "Một người bị toàn bộ cộng đồng mạng bôi đen, một người bị đấu trường chuyên nghiệp bỏ rơi, còn một người khác......"
Dừng một chút, ông nói: "Viện nghiên cứu bên kia, hình như đang có ý định loại bỏ anh ta."
Đứa con cưng của Mộ gia, Mộ Sâm.
Thẩm Sơ Trần loáng thoáng có chút ấn tượng.
Một thiên tài bằng xương bằng thịt.
Đối với người này, anh không phải là chưa từng có ý nghĩ muốn mua chuộc đối phương.
Chỉ tiếc người này còn độc miệng hơn anh.
Tính cách của Thẩm Sơ Trần từ trước đến nay luôn kiêu ngạo và ngạo mạn, bây giờ đột nhiên lại nhảy ra một người còn kiêu ngạo hơn mình, anh nhịn được mới là lạ.
Có thể nói, Mộ Sâm ở viện nghiên cứu cũng quá không thoải mái, ít nhiều gì cũng tự quạt gió thêm củi tạo thêm bất hạnh cho viện nghiên cứu.
Mà người như Mộ Sâm cũng lòng dạ hẹp hòi thực, đắc tội hắn ta không thua gì đắc tội toàn bộ viện y học.
Mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa hai người đã lan ra khắp giới thượng lưu.
Chính cái gọi là thần tiên đánh nhau phàm nhân chịu tội, bọn họ ai đều không muốn đắc tội bất kỳ ai, cho nên ở trước mặt Thẩm Sơ Trần hiếm khi có người nhắc tới Mộ Sâm.
Nghe được tên của "Người quen", cặp mắt đào hoa của anh nheo lại, lạnh lùng nói một câu, "Nhóc con kia còn cất giấu mấy tấm ảnh của mấy tên này?"
"Hoắc Nghiêu dạy con như thế nào thế?" Anh hơi có chút khó chịu.
Thẩm quản gia: "......" Trọng điểm của ngài có chút không thích hợp thì phải?
"Còn gì nữa?" Cặp mắt đào hoa của anh híp lại, "Không phải còn có hai tấm nữa sao?"
Anh xem như đã hiểu.
Mấy người đàn ông trong túi nhỏ của tiểu gia hỏa này đều là rồng là phượng.
Thẩm quản gia trầm ngâm: "...... Dư lại hai cái."
Ông mỉm cười: "Một cái là Hoắc gia chủ."
Thẩm Sơ Trần hơi nhướng mày, "Ngay cả Hoắc Nghiêu cũng xứng có tên?"
Thái Tử gia của Tô gia, thiên tài viện nghiên cứu y học, còn một cái là Cố gia thiếu chủ.
Bây giờ ngay cả cũng có Hoắc Nghiêu, có chắc rằng những tấm ảnh của con nhóc này không phải là danh sách những thế lực hàng đầu ở Đế Đô chứ?
"Người cuối cùng......" Vẻ mặt của Thẩm quản gia có chút bối rối, ông dừng lại một chút, thành khẩn nói: "Cuối cùng đương nhiên là chủ nhân ngài."
Thẩm Sơ Trần: "......" Ngay cả anh cũng có tên?
"Cho nên, mấy tấm ảnh này rốt cuộc có ý gì."
Thẩm Sơ Trần kinh ngạc rất nhiều, nhưng cũng nhận ra điều bất thường.
Một cô nhóc cất một đống ảnh trong túi mang theo không rời.
Mấu chốt là những người trong ảnh chụp đều là thiên chi kiêu tử hàng đầu Đế Đô.
Muốn nói không có gì đáng ngờ thì anh không tin.
"Hoắc Nghiêu cũng ở bên trong......"
Nếu không có Hoắc Nghiêu anh có lẽ còn không phát hiện ra chỗ không thích hợp, nhưng mà còn có ảnh của Hoắc Nghiêu ở bên trong liền đáng làm người ta suy nghĩ sâu xa.
"Quản gia."
Thẩm Sơ Trần liếc nhìn cô gái nhỏ cách đó không xa, giọng điệu lạnh nhạt "Tôi hỏi ông."
"Con gái của Hoắc Nghiêu là từ nuôi từ nhỏ đến lớn sao?"
Quản gia không nghĩ tới là vấn đề này.
Ông cũng sửng sốt một chút, từ trong trí nhớ suy nghĩ vài giây, nửa ngày mới lắc đầu: "Không."
"Cô bé này, tôi nhớ rõ giống như từ trên trời rơi xuống."
"Lúc trước Hoắc Nghiêu cũng phái người đi điều tra, nhưng kết quả cũng giống như chúng ta, không có chút dấu vết sống nào ở đây."
Ảnh vệ của Thẩm gia trải rộng toàn bộ Đế Đô thậm chí xuyên qua H quốc.
"Tra không ra?" Thẩm Sơ Trần nháy mắt liền bắt được lỗ hổng trong lời nói của ông, "Nói cách khác, Hoắc gia cũng phái người đi điều tra?"
Khóe môi của anh cong lên một cái, cười dần dần có ý vị thâm trường, "Nếu đây là con gái của tên kia, vậy sao anh ta còn muốn điều tra?"
Ánh mắt của Thẩm quản gia sáng lên: "Ý của ngài là, Diệp tiểu thư không phải là con gái của ngài ấy?"
Thẩm Sơ Trần tâm tình không tồi, miễn cưỡng tha thứ cho người ngu xuẩn này, anh cong mi, tốt bụng giải thích nói: "Không. Là con gái của anh ta."
"Tính cách của Hoắc Nghiêu rất đa nghi, nếu không phải xác định đây là con gái của anh ta, căn bản sẽ không lưu tại Hoắc gia."
"Nhưng ai quy định......" Dừng một chút, đôi mắt đào hoa của Thẩm Sơ Trần cong lên, cười xấu xa, "Ai quy định nhóc con này chỉ có thể có một người cha?"
"......"
Quản gia sững sờ trong phút chốc.
Chỉ nghe Thẩm Sơ Trần vui vẻ thoải mái nói, "Ông không cảm thấy, tiểu gia hỏa kia từ khi xuất hiện đã làm các loại nhắc nhở sao?"
"Cô nhóc này không bao giờ buông cái túi nhỏ này, tôi đoán là do mấy người ông nội của nó đưa."
"Ảnh chụp của năm người, muốn nói không có một chút liên quan nào, lừa quỷ à?"
Đôi mắt đào hoa của anh chợt lạnh xuống, "Đi làm xét nghiệm ADN."
"Lão tử cũng không tin chuyện này không liên quan gì với nhau."
Dừng một chút, Thẩm Sơ Trần tốt bụng nói: "Thuận tiện làm luôn cho Mộ Sâm."
-- anh cũng muốn xem, nhóc con kia có quan hệ gì với Mộ Sâm.
Thẩm quản gia: "......" Ngài đây là đang khó xử tôi.
Ông cũng không có khả năng sẽ đi đoạt người với viện nghiên cứu. Vì thế Thẩm quản gia chỉ có thể làm bộ như không nhìn thấy, sửa sang lại ảnh chụp rồi đưa cho Diệp Tang, ông ngồi xổm xuống cười ôn hòa nói: "Tang Tang tiểu thư, đồ của cháu."
Tiểu gia hỏa nghiêng đầu suy nghĩ, theo bản năng tiếp nhận ảnh chụp sau đó nghĩ tới...... Ôi ~
Bé quên mất mấy ba ba khác.
Lúc Thẩm quản gia sửa sang lại ảnh chụp, cực kỳ có tâm cơ mà đem ảnh của Thẩm Sơ Trần để lên đầu. Dẫn tới Diệp Tang muốn không thấy Thẩm Sơ Trần cũng khó.
Tiểu gia hỏa: "......" Bé ngơ ngác nhìn ảnh chụp trong tay vài giây, mắt mèo hơi trợn tròn, vẻ mặt nhỏ nhắn hoàn toàn sững sờ.
Thẩm, Thẩm thúc thúc.
...... Là ba ba?
Diệp Sảng vô thức ngẩng đầu lên, mắt mèo bắt gặp cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia của Thẩm Sơ Trần, niềm vui chưa kịp dâng lên đã hoàn toàn rơi xuống đáy vực.
Chỉ có một ý tưởng trong đầu cô gái nhỏ và đó là:
Ông trời muốn giết bé!!
Ô ô ô.
Vì cái gì mà các ba ba của bé đều cẩu như vậy?!
Dựa theo Hoắc ba ba keo kiệt, Thẩm ba ba thông minh, sau này đừng nói đồ ăn vặt, ngay cả sự vui sướng phỏng chừng bé đều không xứng có được.
Tiểu gia hỏa thấp đầu, khuôn mặt nhỏ phồng lên, "Nhân gia......"
"Nhân gia đột nhiên nghĩ tới......"
Diệp Tang nước mắt lưng tròng mở miệng, "Ba ba, Tang Tang muốn về nhà."
Lúc này mới ngắn ngủn vài giây mà đã kêu ba ba.
Thẩm Sơ Trần vẫn luôn chú ý sự thay đổi trong biểu cảm của cô bé cũng cong khóe môi, khóe môi dần dần trở nên ý tứ, "Tang Tang gọi là gì?"
Diệp Tang rụt cổ, nhỏ giọng nói: "...... Ba ba."
Thẩm Sơ Trần hơi sửng sốt một cái, tiếp theo rũ mắt nhìn chăm chú vào Diệp Tang, cười nhẹ một tiếng: "Ba ba ở đây."
Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, đôi mắt đào hoa đa tình của anh cong lên, bên trong ẩn chứa một nụ cười nhàn nhạt.
Thái độ thay đổi rõ ràng này làm quản gia đứng bên cạnh sửng sốt một chút.
Ai có thể nghĩ đến từ khi sinh ra đến giờ ông cuối cùng cũng thấy được gia chủ tử của bọn họ ôn nhu?
Đúng là sống lâu mới thấy.
Diệp Tang nguyên bản còn có chút ngượng ngùng, nghe được Thẩm Sơ Trần trả lời tự nhiên như vậy, tiểu gia hỏa cũng bắt đầu tự quen thuộc mà chớp cặp mắt mèo, khoanh tay nhỏ nói: "Ba ba, nhân gia phải về nhà đi tìm Hoắc ba ba đây."
Thẩm Sơ Trần: "......"
~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314
Link WordPress: https://coxanhh.wordpress.com
Link Wattpad: https://www.wattpad.com/user/KlaraHa1314