Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cô nhóc này ôm, đôi mắt đào hoa xinh đẹp câu người của Thẩm Sơ Trần chớp chớp, hiện lên nét kinh ngạc rõ ràng.

Tiểu gia hỏa trong lòng ngực ấm áp như là kẹo bông gòn.

Lời nói mềm mại từ bên tai vang lên, anh trầm mặc không lên tiếng ôm sát Diệp Tang, nửa ngày cúi đầu đem cằm gác ở trên đầu vai của bé, thần sắc nháy mắt hoảng hốt.

Trái tim trống vắng dần dần bị một thứ tên là ấm áp lấp đầy.

Anh không biết nghĩ đến cái gì mà khẽ cười, cong lưng ôm tiểu gia hỏa từ trên mặt đất lên.

Cơ thể của Diệp Tang đột nhiên bay lên không trung, mắt mèo hơi trợn tròn, bé theo bản năng ôm chặt lấy cổ của đối phương.

Anh nửa ngày kêu bé một câu: "...... Nhóc con."

Tiểu gia hỏa ngửa đầu nhìn chằm chằm Thẩm Sơ Trần, "A?"

Thẩm Sơ Trần rũ mắt nhìn bé một cái, cười: "Không có gì."

"Chính là muốn nói. Chú đột nhiên hối hận."

Anh thong thả ung dung nói: "Tối nay, ngủ với chú đi."

Diệp Tang không nghĩ tới tiện nghi thúc thúc này thế nhưng nửa đường thay đổi, bé mềm mại ngáp một cái, đầu nhỏ chui vào trong lòng ngực anh, nhịn không được nhỏ giọng hỏi, "Vậy, chú sẽ đi họp phụ huynh cho Tang Tang sao?"

Thẩm Sơ Trần không nghĩ tới lúc này mà con nhóc này thế nhưng còn nhớ thương việc họp phụ huynh, anh đem tiểu gia hỏa mềm mại trong lòng ngực thả ở trên giường, Diệp Tang xoa xoa mắt mèo, động tác thành thạo mà lăn vào một góc, sau đó liếc mắt một cái nhìn chằm chằm đối phương. 

Chẳng được bao lâu không đợi Thẩm Sơ Trần lên tiếng, tiểu gia hỏa liền phảng phất như phát hiện được Đại Lục mới mà vươn tay nhỏ vỗ giường, đem chăn bọc lại nhịn không được ở lăn qua lăn lại trên giường.

Giống như con nhộng, tròn vo một cục.

"Chú ~" bé lộ ra một đôi mắt mèo, sáng lấp lánh nói: "Giường của chú thật mềm nha."

Thẩm Sơ Trần nhìn giường bị làm cho loạn thành một đoàn: "......"

"Nhóc con."

Anh hơi nghiến răng, lười nhác nhấc lên mí mắt, âm trắc trắc uy hiếp nói: "Cháu ngủ ngay cho lão tử."

Mấy giờ rồi. Tinh lực của tiểu gia hỏa này rốt cuộc từ nơi nào tới mà nhiều như vậy. 

Diệp Tang xoa mắt mèo, lăn vào một góc, ngây ngô bắt đầu đàm phán với anh: "Vậy chú ngủ với cháu được không?"

"......"

Thẩm Sơ Trần ngẩn ra hơi giật giật khóe môi, nhìn cô nhóc mãn nhãn chờ mong kia, cuối cùng vẫn là thấp giọng ừ một tiếng.

Thôi.

Một đứa nhóc mà thôi. 

Hống là được.

Thẩm Sơ Trần tuyệt đối sẽ không thừa nhận, khi Diệp Tang đẩy cửa ra ôm lấy anh, đáy lòng của anh thế nhưng đáng xấu hổ có chút mừng rỡ như điên.

......

Lúc mà anh chui vào ổ chăn, Diệp Tang ngáp một cái thuận thế lăn vào trong lòng ngực anh.

Giây tiếp theo, đối diện với cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Thẩm Sơ Trần.

—— Diệp Tang nghĩ một lát liền hôn mặt anh một ngụm, chợt nhỏ giọng mềm mại nói: "Chú ngủ ngon nha ~"

"......"

Thẩm Sơ Trần đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hôn một cái, trên khuôn yêu nghiệt kia hiếm thấy xuất hiện nét mờ mịt.

Anh hốt hoảng cúi đầu nhìn cô nhóc mềm mại trong lòng ngực, khóe miệng cong lên.

Chính mình đây là......

Bị một đứa nhóc khinh bạc?

Thẩm Sơ Trần nhìn tiểu gia hỏa đã ngủ chết.

"Nhóc con, Diệp Tang Tang, cháu tỉnh cho chú!"

Anh vươn tay nhéo khuôn mặt trắng mềm của Diệp Tang, ngoài ý muốn phát hiện xúc cảm thật đúng là không tồi.

Diệp Tang theo bản năng che lại khuôn mặt bị nhéo của mình, ngây ngô phát ra một tiếng "Ô......"

Bé buồn ngủ quá.

Thẩm Sơ Trần nghe được kia thanh âm ủy khuất nức nở kia, không nhịn được cười một tiếng, anh do dự tiến lên, thấy bộ dáng của Diệp Tang đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, anh dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, tính trả thù bằng cách hôn lên khuôn mặt mềm mại của tiểu gia hỏa.

Diệp Tang che lại khuôn mặt nhỏ bị hôn, ủy khuất chu miệng, dứt khoát chôn ở trong lòng ngực Thẩm Sơ Trần.

Anh nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa an tĩnh cuộn tròn thành một khối ở trong ngực mình, hơi hừ lạnh một tiếng:

"Ngủ."

~~~

Sáng sớm hôm sau.

Tiểu gia hỏa ghé vào trên giường đang ngủ ngon lành, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị người xách lên.

Bé mơ mơ màng màng trợn to mắt mèo, nhìn chằm chằm đối phương vài giây, héo queo cúi đầu, mơ màng sắp ngủ:

"Chú, chú......"

Thẩm Sơ Trần lẳng lặng nhìn con này bị bế lên mà còn có thể tiếp tục ngủ được, khóe miệng giật giật không nhịn được mà rống cô nhóc một tiếng:

"Ngủ cái quỷ."

"Dậy cho lão tử!!"

Diệp Tang bị dọa đến hấp hối ngồi dậy, chùm tóc đều không khỏi dựng lên.

Cả người như bị điện giật, ngây ngốc nhìn chằm chằm Thẩm Sơ Trần.

Thẩm Sơ Trần vươn tay quơ quơ trước mắt bé, chợt cười tủm tỉm nhắc nhở, "Dậy."

Anh nói: "Ba thằng anh của cháu đều đã dậy hết rồi."

Nghe được các oa oa đều rời giường, nhóc con ngây ngô nga một tiếng, héo queo nói: "Nhưng mà......"

"Tang Tang muốn ngủ."

Thẩm Sơ Trần: "......"

Anh thấy bộ dạng của con nhóc này thật sự chết cũng không dậy nổi, dứt khoát cưỡng chế xách tiểu gia hỏa kia lên, bước chân dài đi xuống dưới lầu, nam nhân lười nhác mở miệng nói:

"Cháu tuyệt đối là đứa trẻ lười nhất mà lão tử từng gặp." 

Ảnh vệ của Thẩm gia đều được gia chủ đời trước chọn từ trong đám nhóc năm tuổi.

Vật đổi sao dời, kẻ thích ứng được thì sống sót. 

Có thể lưu lại chứng tỏ tư chất đều rất mạnh.

Tiểu gia hỏa rầm rì ghé vào trên vai anh, xoa xoa đôi mắt, ngây ngô lên án: "Nếu không phải bởi vì chú, Tang Tang mới sẽ không ngủ nướng."

Cặp mắt đào hoa lạnh lẽo kia của Thẩm Sơ Trần hơi nhếch, mang theo vài phần ôn nhu mà chính anh không nhận thấy được.

Anh nhớ tới bộ dáng nhỏ khi con nhóc này hơn nửa đêm còn chạy tới an ủi anh, không khỏi cười khẽ, "Lát nữa chú sẽ đi họp phụ huynh giúp cháu."

"Tự đi rửa mặt đánh răng."

Tiểu gia hỏa nga một tiếng, từ trên lầu đi xuống liền thấy ba ông anh của mình đã ngồi trên bàn cơm.

"Oa oa ~" Diệp Tang ngọt ngào gọi.

Chỉ là một tiếng ca ca này, cũng không biết là kêu ai.

Một đôi mắt phượng của Đoạn Cận Diễn hơi nhếch, lười nhác giọng nói ngân vang hỏi ngược lại: "Em gái kêu anh nào?"

Tiểu gia hỏa nhìn "Bọn buôn người" này mờ mịt chớp mắt mèo, nhịn không được trốn ở sau lưng của Hoắc Thần Du.

"Oa oa......" Bé nhỏ giọng kêu.

Đoạn Cận Diễn lười nhác chống đầu, khóe môi cong cong, cười ngâm theo tiếng, "Ca ca ở đây."

"Cậu nói ít một câu bộ chết hay sao?" Hoắc Thần Du lạnh lùng nhìn cậu, không thể nhịn được nữa.

Cậu phát hiện người này là thật sự thích trêu em gái nhà cậu. 

Đoạn Cận Diễn: "......" Chậc.

Hai anh em nhà này nhạt nhẽo thật.

*

Trên bàn cơm rốt cuộc an tĩnh lại, quản gia đứng ở bên cạnh chú ý thấy ông chủ nhà bọn họ thường ngày tính tình thất thường, hôm nay tâm tình tựa hồ không tồi......?

Thẩm quản gia xoa đôi mắt, có chút không thể tin tưởng được.

"Này, cậu có thấy ông chủ của chúng ta ... Hôm nay có chút không thích hợp hay không?"

Trợ lý Lưu ở bên cạnh sờ hàm dưới, như suy tư điều gì.

"Trước kia mỗi khi đến ngày giỗ của lão phu nhân, mặt của ông chủ đều rất âm trầm, đi ra ngoài gây sóng gió một phen mới có thể bình phục được mà?"

Hôm nay đây là...... Uống lộn thuốc? Mọi người ở xung quanh hai mặt nhìn nhau một phen, có chút mờ mịt.

......

Mà lúc này, ngoài cửa nhà trẻ Tễ Nguyệt, một chiếc Rolls-Royce nhỏ vô thức ngừng ở nơi đó.

Trợ lý Triệu buồn ngủ ngáp lên một cái. Cậu hôm nay không rõ mới sáng sớm như vậy mà boss nhà cậu tới trước cửa nhà trẻ của người ta làm gì.

Xem vẻ mặt âm trắc trắc kia, không biết còn tưởng rằng vợ bị cướp chứ.


~~~~~~~~~~~~~~

Cảm ơn mọi người đã đi cùng toi 100 chương truyện. Hy vọng mọi người vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ truyện và không quên vote truyện.

Thanks for reading!!💕

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play