*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đầu Dương Trung Lâm như muốn nổ tung, con ngươi gã ta cũng muốn rơi ra ngoài rồi.
Bộ áo giáp tơ vàng mà gã ta đã tặng đây sao? Không phải là ban ngày gã ta đã đem nó tặng cho Chiến thần Vân Lang rồi cơ mà.
Lẽ nào người đừng trước mặt chính là Chiến Thân Vân Lang sao? Lúc này, Dương Hạo Quân đang cách bọn họ rất rất gần.
Dương Trung Lâm cùng với đám con cháu của gã ta toàn bộ đều quay sang nhìn.
Một khuôn mặt vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mắt bọn họ.
Đây không phải là Chiến thần Vân Lang hay sao? Ban ngày bọn họ vừa mới gặp xong mà.
Đến tối lại tiếp tục được gặp.
Lại còn gặp mặt theo cái cách ngại ngùng như thế này...
“Trung Lâm à, áo giáp tơ vàng mà cậu tặng cho tôi không tệ chút nào, tốt hơn nhiều so với đồ chống đạn đó.
Tôi vô cùng hài lòng”
Dương Hạo Quân nhìn thẳng vào bọn họ và cười rất vô tư.
“Ầm!”
Vào lúc này, không biết tại sao, Dương Trung Lâm và những người khác đều cảm thấy tay chân mềm nhữũn ra.
“Phịch!”
“Phịch!”
Từng người từng người bọn họ nối tiếp nhau quỳ rạp xuống trước mặt Dương Hạo Quân.
Những cao thủ đang bao vây xung quanh Dương Hạo Quân ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Quỳ xuống đi, Các người còn đứng ngây ra đó làm cái gì?”
Dương Trung Lâm hét lớn lên.
“Phịch!”
Bọn họ cũng đồng loạt quỳ xuống dưới đất.
Dương Hạo Quân cười: “Các người quỳ xuống làm gì vậy chứ? Mau đến giết tôi đi? Dương Trung Lâm không phải cậu đến là để giết tôi hay sao?”
Ngay lúc này, tất cả mọi người trong nhà họ Dương ở Thiên Phủ đều hiểu ra mọi chuyện rồi.
Chiến Thần Vân Lang chính là Dương Hạo Quân! Chẳng trách anh không thừa nhận thân phận của mình ở nhà họ Dương, càng không thèm ngó ngàng tới nhà họ Dương ở Kinh Thành.
Chẳng trách anh biết được mục đích đến Giang Nam của bọn họ...
Chẳng trách anh nói rằng tên bỉ ổi đỏ rất lợi hại, bảo Dương Trung Lâm mang nhiều người đến Thì ra Dương Hạo Quân chính là Chiến Thần
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT