*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chí Oánh nói tiếp: "Không chỉ là thành Trường Giang, gân 30 năm rôi, thực tế, phạm vi hoạt động của mẹ chỉ là con phố mà chúng ta vừa đi bộ! Họ đưa ra quy định là mẹ không được bước ra khỏi con phố này nửa bước, nếu không mẹ sẽ bị đánh.

Dương Hạo Quân nghe thấy thế vô cùng tức giận.

"Cái gì? Gần ba mươi năm rồi, mẹ chỉ được phép di chuyển trên con phố này?" Dương Hạo Quân ngạc nhiên hỏi.

Hóa ra mẹ của anh ở một thành phố hơn 30 năm, và còn kinh hoàng hơn là bà chỉ được đi lại trên một con phố...

Thật tàn nhẫn!!! Thật tàn nhẫn!!! "Ừ! Lệnh của nhà họ Dương đối với thành Trường Giang là giam giữ mẹ ở thành Trường Giang, nhưng những người ở thành Trường Giang này, để đảm bảo rằng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không cho mẹ chạy ra ngoài và thu hẹp địa bàn của mẹ, bọn họ liên giam cầm mẹ ở con phố này!" Chí Oánh thở dài.

"Ầm!!!" Trên trán Dương Hạo Quân nổi gân xanh dữ dội, sát khí khát máu lóe lên trong mắt anh.

Anh có ý muốn giết người!!! Đoàn Lê Nguyên đau khổ hỏi: "Mẹ, bao nhiêu năm mẹ đều làm công nhân dọn vệ sinh sao?”

Chí Oánh gật đầu: "Đúng vậy, bọn họ hạn chế mẹ vê mọi mặt, không cho mẹ tìm việc.

Mẹ chỉ có thể làm công nhân vệ sinh, để có thể sống đến bây giờt" Nhìn thấy Đoàn Lê Nguyên đang khóc, Chí Oánh cười nói: "Thực ra, mẹ không sao.

Tiên lương mà mẹ nhận được, cộng với việc nhặt đồng nát, cũng đủ sống!" Nhưng mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra.

Vừa rồi cảnh tượng Chí Oánh thỏa hiệp vì một trăm bảy mươi lăm ngàn, bọn họ không thế quên.

"Mẹ, bệnh của mẹ..." Đoàn Lê Nguyên nghẹn ngào.

"Kỳ thực không sao.

Tất cả đều là chuyện cũ.

Chỉ cần uống thuốc, sẽ không tái phát.

Chỉ cần không gặp ngày mưa gió là được!" Chí Oánh nói nhẹ như gió.

Nhưng bà đã bị bệnh tật hành hạ đến mức trông bà như già hơn đến hai mươi tuổi.

Lúc này Chí Oánh mới chợt nhớ ra một chuyện: "Không được, các con phải nhanh chóng rời đi, mẹ không giữ các con ở lại nữa." Dương Hạo Quân và Đoàn Lê Nguyên vẻ mặt mơ hồ: "Làm sao vậy?" "Bọn họ theo dõi mẹ rất gắt gao.

Gần 30 năm nay, không có người ngoài nào được bước vào ngôi nhà này nửa bước, cũng không được giao tiếp với mẹ.

Vì vậy mẹ không phải khóa cổng vì không ai dám vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play