*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đột nhiên, Dương Hạo Quân tát vào mặt Cố Hạn Vũ một cái. Anh hét lớn: “Vậy tao đây sẽ cố ý khiêu khích mấy gia tộc quyền thế của Hải Lâm xem sao!”

“Đối với mày đó chỉ là một con chó.

Nhưng đổi với bọn tao mà nói, đó là một sinh mạng còn sống! Đó là anh em bạn bè của bọn tao!!!”

Dương Hạo Quân đã thực sự tức giận. Anh và chú chó quân đội kia đã sống với nhau một thời gian rất dài, anh thường xuyên chơi đùa cùng nó, cho nó ăn. Cũng đã từng ra chiến trường, từng tham gia chiến đấu. Sau khi xuất ngũ thì anh nuôi nó ở đây. Nó đã bị Cố Hạn Vũ giết chết thì thôi, lại còn nói nó chỉ là một con chó mà thôi. “Theo tao thấy, lũ cặn bã chúng mày phải trả giá cho sinh mạng của nó!”

Dương Hạo Quân gào lên. Khí thế mạnh mẽ của anh áp đảo tất cả mọi người có mặt ở đây. Bao gồm cả Cố Hạn Vũ. Hắn như đang cảm thấy nhiệt độ quanh đây đang hạ xuống, khiến người ta không khỏi rùng mình vài cái. “Còn nữa, con người này! Hắn đã đến Kim Lan đã giết không ít người rồi nhỉ? Mặc dù bác sĩ của bệnh viện tư nhân là người nước ngoài nhưng cũng đều là bác sĩ mặc áo trắng như nhau! Người ta đã cứu mạng của mày, mày lại cầm dao chĩa về hướng người †a? Đây là cũng chuyện nhỏ sao?”

“Mày độc ác muốn giết hết cả khu phố này, cũng là chuyện nhỏ?”

“Nếu như bọn tao không có năng lực, thì chẳng phải bây giờ đã chết dưới đao của mày rồi hay sao?”

Dương Hạo Quân hỏi dồn, chèn ép Cố Hạn Vũ. Sắc mặt những người khác lại càng khó coi, họ thậm chí còn không dám thở mạnh. Trong mắt Cố Hạn Vũ bắn ra một tia sắc lạnh, hắn trầm giọng hỏi: “Cho nên mày sẽ không bỏ qua cho bọn tao? Lại càng không nể mặt những gia tộc quyên lực hàng đầu của Hải Lâm?”

“Mày thấy tao sẽ bỏ qua sao? Tất cả quỳ xuống!!!" Dương Hạo Quân ra lệnh. Tất cả đám người Trung Phương, Tây Phương đều quỳ xuống. Ngay lập tức, trước mắt Dương Hạo Quân không còn ai đứng nữa, tất cả đều quỳ xuống đất. “Khi nói chuyện với tao, mày chỉ được vừa quỳ vừa nói!”

Dương Hạo Quân nhìn Cố Hạn Vũ đang quỳ. Nhục nhã! Đây chính là nỗi nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời! Hắn là thái tử của Đảng thái tử cơ mà! Lại quỳ xuống khuất phục người khác. Không thể nhịn được nữa rồi! “Gan của mày to lắm, lại còn không nể mặt gia tộc quyền thế của Hải Lâm, vậy thì ngày tàn của mày sắp đến rồi!!!”

Cố Hạn Vũ nghiến răng nghiến lợi nói. Khóe miệng Dương Hạo Quân cong lên đầy lạnh lùng: “Tiếp theo tao sẽ tính sổ hết với chúng 





- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play