*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hả? Anh là ai? Anh có tư cách gì mà biết Chí Hồng Doãn? Thật nực cười!”
Trương Thiếu Huỳnh nhìn Dương Hạo Quân với vẻ khinh thường.
Chí Hồng Doãn là cánh tay phải của tướng quân Tản Viên.
“Anh ta là Tướng quân Tản Viên trong miệng anhl”
Tô Hoàng Long nói.
“Cái gì" Trương Thiếu Huỳnh và Đoàn Đông Lượng hiển nhiên là sửng sốt, sắc mặt tái xanh.
“Chuyện này làm sao có thể! Anh ta làm sao có thể là Tướng quân Tản Viên, tôi không tin”
Trương Thiếu Huỳnh đương nhiên không muốn tin sự thật này.
“Anh ấy là Tướng quân Tản Viên! Tướng quân Tản Viên!”
Lâm Chí Viễn chào kiểu quân đội.
“Bùm!”
Cảnh này như một viên đạn xuyên thấu tâm can của Trương Thiếu Huỳnh và Trương Thiếu Huỳnh.
Cả hai hoàn toàn chết lặng.
Nếu một người nói rằng nó không được tính, còn hai người thì sao? “Chào tướng quân Tản Viên đi!”
Đúng lúc này, một đoàn người xông tới.
Đứng đầu là Tổng chỉ huy quân khu Kim Lan, Hướng Văn Dũng, ông ta chào Dương Hạo Quân.
Một số phó chỉ huy và các sĩ quan khác phía sau ông ta cũng chào Dương Hạo Quân.
“Cái này, cái này.
Trương Thiếu Huỳnh và Đoàn Đông Lượng hít một hơi, máu chảy ngược, thân thể run lên, tóc dựng lên, da đầu tê dại.
Hai người là không đủ? Còn ba người thì sao? Bốn người? Năm người? Hơn chục người đều nói anh ta là Tướng quân Tản Viên? Vậy thì anh ta thực sự là Đại tướng quân Tản Viên! Tướng quân Tản Viên sao? Làm sao có thể là tướng quân Tản Viên? Quá trẻ rồi đấy? Lại còn khiêm tốn như thể? Họ lại thực sự chọc phải tướng quân Tản Viên sao? Đây là loại may mắn gì chứ! Chọc phải ai không chọc lại chọc phải tướng quân Tản Viên! Không chỉ có hai người này.
Đám người Tử Xuyên quỳ rạp trên mặt đất, đổ mồ hôi lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT