*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Làm càn! Cậu dám đánh người hả? Nói cho tôi nghe xem cậu thuộc đơn vị nào?”

Đoàn Đông Lượng nổi giận. “Anh không có tư cách hỏi tôi câu này." Dương Hạo Quân lạnh giọng nói. “Bộ trưởng Đoàn đã thấy chưa? Thái độ của thăng này ác liệt ghê chưa! Lúc nãy anh chưa tới, thái độ của hắn ta còn ghê hơn, trực tiếp ra tay đánh người!”

Trương Thiếu Huỳnh ở bên cạnh xúi giục. Đoàn Đông Lượng đen mặt: “Được lắm, tôi không quan tâm cậu thuộc đơn vị nào, cậu đã đánh người thì phải nói xin lỗi họ!”

Phải quy xuông nói xin lôi thi chúng tôi mới chấp nhận!”

Đám Tử Xuyên kêu lên. Dương Hạo Quân nở nụ cười: “Tôi vẫn nói câu đó, các người ai cũng không thể thừa nhận nổi câu xin lỗi của tôi!”

“Oắt con, cậu thật ngông cuồng! Cậu bảo chúng tôi không thừa nhận nổi lời xin lỗi của cậu ư? Để tôi xem thử tôi có thừa nhận nổi không!”

Đoàn Đông Lượng cả giận nói. “Anh chắc không?”

Dương Hạo Quân híp mắt, lạnh lùng nói.

Không hiểu sao bị Dương Hạo Quân nhìn kiểu này, anh ta lại không nhịn được run lên.

Thằng oắt này có khí thế quá mạnh. “Tôi...

Tôi chắc chắn, nói xin lỗi ngay!”

Đoàn Đông Lượng cả giận. “Tôi hỏi anh trước, chính anh đã phê duyệt công ty Hoa Phong vào quân doanh quay tiết mục đúng không?”

Dương Hạo Quân đột nhiên hỏi. “Đúng, chính là tôi phê duyệt." Đoàn Đông Lượng đáp. “Mục đích của anh là gì?”

Dương Hạo Quân hỏi. “Để tuyên truyền quân đội, cho công chúng thấy tình huống chân thật của quân doanh.

Tôi cho rằng rất có ý nghĩa!”

Đoàn Đông Lượng bình tĩnh nói. Dương Hạo Quân cười lạnh: “Tôi biết các anh muốn quay tiết mục game show, còn phải bắt binh lính cùng diễn trò, giỏi lắm! Các anh đã làm quấy nhiễu trật tự của quân doanh một cách nghiêm trọng!”

“Hừ, cái này gọi là đi sâu vào quân doanh, tìm hiểu cuộc sống của chiến sĩ.

Cực kỳ chân thật.”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play