*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Liễu Sinh Kiếm Ảnh thật muốn mắng một câu: “Mẹ nó.

Gặp ma rồi”

Thật sự gặp ma rồi.

Vừa rồi trong quá trình chiến đấu, nhóm người Liễu Sinh Kiếm Ảnh đã nhìn thấy Sát Thần Bố Y đứng ở bên ngoài, nhận ra là anh ta đến.

Nhưng không ngờ học trò của Sát Thần Bố Y lại là Dương Hạo Quân.

Không phải anh ta chết rồi sao? Không phải thi thể của anh ta đã bị hòa tan rồi sao? Không phải máy phản hồi đã xác nhận anh ta chết rôi sao? Sao anh ta có thể còn sống, còn xuất hiện trước mặt mình chứ? Đám cậu chủ của Đảo Đông Ca có mặt ở đây đều bị dọa sợ.

Liễu Sinh Kiếm Ảnh khá hơn một chút.

“Nếu như mày vẫn còn sống, vậy tao sẽ giết mày.”

Liễu Sinh Kiếm Ảnh đã muốn đấu một trận với Dương Hạo Quân từ lâu.

Bây giờ cơ hội đến rồi anh ta vô cùng cao hứng.

Dương Hạo Quân cười lạnh: “Vậy thì mày phải đứng lên trước đã.”

Một câu nói kích thích đến Liễu Sinh Kiếm Ảnh khiến sự tức giận của anh ta đạt đến mức cao nhất.

Anh ta chưa từng chịu sự sỉ nhục thế này.

Không được.

Anh ta nhất định phải đứng lên.

Anh ta nhất định phải tấn công Dương Hạo Quân.

Anh ta chưa bao giờ thất bại.

Một khi thất bại sẽ chết.

Anh ta phải sống.

“A”

Liễu Sinh Kiếm Ảnh giống như một con rồng ngủ sâu trăm năm thức tỉnh vậy, khí tức đáng sợ trên người đang bộc phát.

Sức mạnh trên người bộc phát không ai có thể ngăn được.

Tăng vọt.

Tăng vọt.

Khí thế đáng sợ vẫn luôn tăng vọt.

Anh ta phải đứng lên.

Đám cậu chủ của Đảo Đông Ca đều sợ hãi, chưa bao giờ nhìn thấy Liễu Sinh Kiếm Ảnh đáng sợ như vậy.

Anh ta giống như một ác thân quét sách mọi thứ.

Quỷ uy cuồn cuộn, giống như bầu trời.

Liễu Sinh Kiếm Ảnh rất tức giận, cũng rất phấn khích.

Bao nhiêu năm rồi, cảm giác cô đơn không có kẻ địch đó, ai có thể hiểu được chứ? Từ khi xuống núi, anh ta bất khả chiến bại ở

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play