*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Giết!" Khắp bốn phương tám hướng, vô số cao thủ đã leo lên núi Thiên Đan.
Ai cũng đằng đẳng sát khí.
Một khi đã nhìn thấy bất luận kẻ nào, đều muốn đuổi cùng giết tận! Bọn họ không cho phép bất kỳ tên tà ma ngoại đạo nào sống sót trong đêm nay! Tất cả đều phải chết! Nhưng chỉ vài phút sau, tất cả mọi người đều sững SỜ.
Bởi vì dọc theo đường đi, không có một tên tà mà ngoại đạo nào trong tâm mắt cả.
Không phải chứ!! Theo như số lượng lực lượng của Tà Thần thì bọn chúng phải ở khắp mọi nơi chứ.
Một nơi nhỏ bé như đỉnh núi chắc chắn sẽ không thể chứa được nhiều người như vậy.
Vậy những tên đó đã đi đầu? "Hãy cẩn thận, những tên quỷ này rất xảo quyệt.
Hầu hết chúng đang nằm đó mai phục, chờ đợi thời cơ để tấn công chúng ta đấy!" "Hãy cẩn thận!" Ngay lập tức, các cao thủ đều đề cao cảnh giác, giảm lại bước chân và leo núi lên từ từ.
Nhưng càng ngày càng trở nên hoảng sợ Không có một ai cả Toàn bộ núi Thiên Đan yên tĩnh đến đáng sợ! Không có bất kỳ một âm thanh nào cả.
Một bóng người cũng không thấy.
Thậm chí dấu vết của động vật cũng không có.
"Không đúng, tại sao lại không có động tĩnh gì? Hẳn là phải sớm tập kích chúng ta rồi mới đúng chứ?”
Không thấy người, mọi người tiếp tục leo lên núi.
Chẳng mấy chốc, đã đến lưng chừng núi nhưng họ vẫn không thấy một bóng người.
Điều này khiến cho vẻ mặt của mọi người tràn đầy nghi hoặc.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Giữa lưng chừng núi cũng không có ai.
Những tên quỷ này rốt cuộc đang làm cái gì? Dương Hạo Quân đã làm cái quỷ gì vậy? "Quá quỷ quyệt! Quá xảo trái "Để cho tôi thấy mặt bọn chúng, tôi nhất định sẽ băm chúng thành trắm mảnh" "Tiếp tục đi!" Các cao thủ khắp nơi tiếp tục leo lên núi.
Có các cao thủ Thiên Sách Phủ và cao thủ Thiên Bảng áp trận, cho nên bọn họ không hề sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT