*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dương Hạo Quân bất lực lắc đầu: "Để tôi sống trong bóng tối, bảo tôi mệt mỏi một chút, tôi đều có thể chịu được! Nhưng duy chỉ có việc không tin tưởng là tôi không nhẫn nhịn được!" "Nếu các người đã không tin tôi, vậy thì mời đi tìm người cao siêu khác!" Nhìn thấy thái độ của Dương Hạo Quân như thế này.
Mọi người bắt đầu luống cuống.
Nếu Dương Hạo Quân không rời núi, ai có thể ngăn Bắc Ma? "Đây...
quả thực là sơ suất của chúng tôi!" "Chủ yếu là chúng ta bị tứ tiểu long lừa gạt, tất cả mọi người đều không có kịp phản ứng! Mới dẫn đến tình huống này!" "Nhất Vũ Kiên Vương, ngài đừng lo lằng, sau khi chuyện này kết thúc, chúng tôi nhất định sẽ sửa lại án oan cho ngài, thông báo cho toàn thiên hạ biết hết sự thật!" "Bây giờ, xin ngài hãy quên đi tất cả, tập trung nhằm vào Bắc Mai" "Ngài cũng biết thực lực của Bắc Ma mạnh thế nào, bây giờ gã đang hoành hành bên ngoài..
" Nghe đến đây, Dương Hạo Quân hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên là tôi biết rồi, bởi vì cách đây không lâu tôi đã nói chuyện này.
Tôi còn chủ động xin ra ngoài để đối phó với Bắc Ma.
Nhưng các người nghĩ rằng tôi đang nói vô nghĩa, không nhận ra sai lầm của mình, còn muốn đoạt công lao.
Tiếp tục nhốt tôi trong phòng giam, khi nào nghĩ rõ ràng mới cho tôi trở ra! " "Có chuyện này sao?" Mấy người vệ binh Viêm Long ngạc nhiên nói, nhìn về phía người bảo vệ.
Mấy tên bảo vệ gật đầu: "Hoàn toàn chính xác là có chuyện này!" "Trước khi Bắc Ma xuất hiện, Nhất Vũ Kiên Vương đã từng đề cập đến vấn đề này!" "Chỉ là sau khi chúng tôi xin chỉ thị của cấp trên, bọn họ nói chuyện này vớ vẩn, Bắc Ma không có khả năng sống sót!" "Nói rằng Dương Hạo Quân chỉ vì đoạt công thôi!" Nghe được lờn người bảo vệ.
Đâu của mấy người họ như muốn nổ tung.
Hóa ra còn có chuyện như vậy.
Mặc dù Dương Hạo Quân chịu ấm ức, bị đổ oan, thậm chí còn bị nhốt.
Nhưng anh nghĩ về Lạc Việt, khi biết nguy hiểm sắp đến, còn chủ động xin đi giải quyết Chỉ là không ai tin anh cải Trái tim anh từ lâu đã thủng trăm ngàn lỗ.
Lại tổn thương anh một lần nữa.
"Đúng, chính là như vậy!" "Vốn dĩ tim tôi hướng về Lạc Việt, muốn bảo vệ Lạc Việt, nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng người ta lấy oán báo ơn.
Bảo vệ những người này thật không đáng!" “Cũng may, bây giờ tôi là một người bình thường, cho nên chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình là được, không cần nghĩ nhiều như vậy!"
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT