*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Thần Minh chế nhạo Dương Hạo Quân: “Dương Hạo Quân thật sự không nhìn ra được rằng anh vẫn còn một mặt như vậy!”

“Anh muốn tìm một cái cớ cho sự thất bại của mình?”

Dương Hạo Quân cười không nói gì.

Không thừa nhận nó? Da mặt thật dày! Phó Thần Minh nói tiếp: “Anh không phải là còn muốn nói lúc đầu anh đã bị trúng độc, lại liên tục chiến đấu với Huyết Vương Điện và các cao thủ của nhà họ Dương.

Sau đó vì chúng tôi gian lận nên đệ tử của tôi may mắn thắng được anh đi?”

Phó Thần Minh ném tất cả các câu hỏi cho Dương Hạo Quân.

Phản công! Ngược lại thì nó thất sự trở thành cái cớ cho sự thất bại của Dương Hạo Quân.

Dương Hạo Quân cười nói: “Đúng vậy, những gì ông nói đều đúng hết.

Còn một điểm nữa, thực ra lúc đó tôi đã cố tình thua Trần Hữu Đạo để muốn xem ai đang đối phó với tôi!”

“Ha ha ha...

Phó Thần Minh lập tức bật cười.

“Cố ý thua đồ đệ của tôi? Thật là nực cười! Người thua chắc chắn sẽ chỉ biết viện cớ! Anh sẽ không bao giờ có thể so sánh với đồ đệ của tôi!”

Phó Thần Minh chế nhạo.

Lúc đầu thực lực của Dương Hạo Quân còn mạnh hơn Trần Hữu Đạo rất nhiêu, nếu không thì ông ta cũng sẽ không gian lận.

Nhưng Dương Hạo Quân lại nói rằng cuối cùng là do đã cố tình thua, đây là một sự sỉ nhục đối với Phó Thần Minh! Ông ta đã bỏ một cái giá quá lớn, tính toán rồi gian lận nhưng mà cuối cùng, Dương Hạo Quân cho biết anh đã cố tình thua cuộc.

Ông ta có thể chịu được không? “Đừng nói gì nữa, không có sự công bằng tuyệt đối trên thế giới này, đặc biệt là anh hay là người đứng đầu các chiến sĩ của Lạc Việt, anh phải thích ứng với mọi tình huống và hoàn cảnh bất ngờ có thể xảy ra.

Nếu anh thua thì chính là anh thua, anh đừng có tìm lý do để bào chữa cho mình nữa!”

Phó Thần Minh tức giận nói.

Phó Thần Minh đã đảo ngược đúng sai, thậm chí Long Thanh Tình còn tin rằng Dương Hạo Quân đã ngụy biện cho sự thất bại của anh.

“Loại quý tộc thượng đẳng như các người vậy mà không biết xấu hổ?”

Dương Hạo Quân hỏi.

Từng người một luôn miệng tự cho mình là bề trên, chảy trong mình dòng máu thiêng liêng và cao quý.

Nhưng mà bây giờ những gì họ làm đều là những thứ bẩn thỉu và vô liêm sỉ nhất thiên hạ.

“Làm càn! Dám...

xúc phạm sư phụ của tôi như thể này!”

“Muốn chết sao?”

Bốn người phía sau Phó Thân Minh lập tức măng mỏ, đằng đẳng sát khí nhìn Dương Hạo Quân.

Bọn họ có thân phận hiển hách.

Đặc biệt là sư phụ của bọn chúng có uy nghiêm tối cao.



- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play