*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Hạo Quân ghét nhất chính là đám người tôn sùng nước ngoài coi rẻ nước mình này.

Rõ ràng sống ở nơi an toàn nhất hạnh phúc nhất toàn thể giới.

Lại cảm thấy Lạc Việt chỗ này không tốt chỗ kia không tốt.

Chỉ cần là của nước ngoài thì thứ gì cũng tốt.

Không khí của nước ngoài thơm hơn, trăng ở nước ngoài to hơn.

Những người từng sống bên nước ngoài kia đều luôn có cảm giác hơn người.

Cảm thấy người Lạc Việt đều là loại người thấp hèn.

Hai người bạn này của Đoàn Lê Nguyên chẳng phải cũng thế sao? Nghe thấy tiếng trách mắng của Dương Hạo Quân, Hà Vũ Trúc và Trần Nhã Vân liên lập tức bất mãn.

“Nước ngoài đúng là tốt hơn Lạc Việt, đây là sự thật không cần bàn cãi! Đám người ngu xuẩn các người, chắc không phải ngu ngơ mà cảm thấy rằng Lạc Việt rất tốt đấy chứ? Tôi nói cho anh biết, đem so với nước ngoài, thì chả là cái đếch gì cả!”

“Anh hỏi tôi có phải người Lạc Việt không? Tôi nói cho anh biết, tôi thật sự không muốn làm người Lạc Việt nữa rồi! Gần đây tôi vẫn luôn đang xin thủ tục di cư, đợi sau khi làm thủ tục xong thì tôi liên lập tức ra nước ngoài định cư! Ai muốn làm người Lạc Việt nữa chứ? Nước ngoài không tốt hơn sao?”

Hai người Hà Vũ Trúc và Trân Nhã Vân cười lạnh nói.

Đối với Lạc Việt, hai người họ thật sự là thấy chỗ nào cũng không ưa.

Cảm thấy vừa xuống máy bay thì ngay cả không khí cũng trở nên đục ngầu.

Nếu không phải tại thân phận hiện giờ của Đoàn Lê Nguyên thì bọn họ mới không thèm ngàn dặm xa xôi tới đây làm phù dâu đâu.

Hai người nhìn Đoàn Lê Nguyên nói: “Nguyên, cậu cũng mau di cư đi.

Với thân phận hiện giờ của cậu, nếu sống ở nước ngoài thật là thoải mái chết mất!”

“Đúng vậy, môi trường cùng với các phương diện khác ở nước ngoài đều tốt hơn nhiều so với ở trong nước đó biết không? Mau di cư đi! Lấy được quốc tịch nước ngoài thì cậu đến đó liên sung sướng rồi!" Đoàn Lê Nguyên từ chối nói: “Mình sinh ra ở Lạc Việt, sống tại Lạc Việt, sẽ không di cư đâu.

Ra nước ngoài thì nhiều nhất cũng chỉ là mở mang tâm mắt thôi”

Đoàn Lê Nguyên cũng rất không tán đồng với quan điểm của hai người này.

Nhưng dù sao cũng là phù dâu do minh tìm đến, cô không tiện nói thẳng ra cho lắm.

“Haizz, Nguyên à, thật sự tiếc quá đi! Loại nhân tài như cậu mà ở lại trong nước thì đúng là một tổn thất mà!”

Hai người bất lực cảm thán nói.

Hai người Hạ Vũ Trúc thật ra là đại diện cho rất nhiều người.



- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play