*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lời nói của anh không thể nghi ngờ.
Nhưng Phạm Nhất Bân và Dương Hiệu hoàn toàn chết lặng.
Quan Liễu Yên lập tức nói: "Hạo Quân, anh có quyên gì ngăn cản chúng tôi tiến vào?" Họ thể ngờ Dương Hạo Quân thực sự muốn ngăn họ bước vào.
Dương Hiệu lập tức nói: “Anh Bân, anh là trưởng dự án.
Việc anh ấy không cho chúng ta vào có thích hợp không? Tất cả chuyện này không phải do anh quyết định sao?" Phạm Nhất Bân nhìn Dương Hạo Quân và nói: "Đúng vậy, thưa ngài.
Điều này có chút không thích hợp.
Anh ta chỉ là một người trả giá.
Anh ta làm sao có quyền gì để ngăn cản người khác vào?" "Lời nói của tôi chính là quyên! Hơn nữa kể cả lời của anh cũng chẳng tính là gì!" Dương Hạo Quân để lại một câu và bước vào địa điểm.
Dương Hiệu và Quan Liễu Yên có quỷ mới nghe theo Dương Hạo Quân, bọn họ đang định tiến vào thì bị Nam Phương chặn đường.
"Mấy người không được vào!" "Vậy nếu chúng tôi nhất định phải vào thì sao?" Dương Hiệu lạnh lùng hỏi.
"Kiểm soát bọn họi" Nam Phương ra lệnh vài người tiến lên khống chế đám người Dương Hiệu.
Quân nói.
"Ừm, tôi đang đợi”
Dương Hạo Quân chế nhạo.
Ở phía bên kia Đoàn Lê Nguyên đã giải quyết xong vấn đề.
Phùng Ngọc Hân cũng đã được thả trở lại.
"Dù sao chúng ta cũng chưa đủ mạnh, đánh nhau với bọn họ vẫn là điều không khả thi đâu."
Đoàn Lê Nguyên thở dài.
Những người như tập đoàn Lạc Thiên sẽ dùng mọi cách để ngăn chặn kiểu dự đấu thầu này, nhưng cô thì không thể.
Sau khi mất dự án này thì kế hoạch của cô đã thất bại.
Nếu không có địa vị xã hội, cô sẽ khó có tiếng nói trong nhà họ Đoàn, liệu cuộc hôn nhân của cô với Hạo Quân có còn bị cản trở không?
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT