Nhà họ Tần.

Trần Minh Thành nghe thấy lời luật sư nói, khuôn mặt đẹp trai đen lại.

Công khai xin lỗi?

Chuyện này không chỉ khiến anh ta mất mặt, còn khiến cả nhà họ Tần mất mặt.

“Trần Minh Thành, chuyện này anh tự mình giải quyết, đừng ảnh hưởng đến nhà họ Tần!” Tần Chính tức giận nói.

Tần Nhi đỡ bố cô ta lên tầng, rồi lại xuống phòng khách, Trần Minh Thành đang hút thuốc.

“Bố em khó khăn lắm mới thay đổi cái nhìn về anh, dường như giờ lại quay về vạch xuất phát rồi.” Tần Nhi nhíu mày.

Không lâu trước đó Trần Minh Thành vừa công khai chỉ trích Hứa Như, chớp mắt liền xin lỗi cô ta?

Đây không phải tự tát vào mặt mình sao?

“Gần đây không ít cổ đông cũng hơi có ý kiến, Minh Thành, anh liệu mà làm.”

“Xin lỗi, Nhi.” Trần Minh Thành nắm lấy tay Tần Nhi, mày nhíu chặt.

Nếu không chấp nhận yêu cầu Hứa Như đưa ra, Trần Tâm bị kiện, có khả năng phải ngồi tù.

Thế nhưng, trong lòng anh đã sớm có quyết định.

Hai ngày say, Trần Minh Thành trả lời, từ chối yêu cầu của Hứa Như.

“Vì thế, phải làm theo pháp luật?” Hứa Như hỏi luật sư.

“Phải, anh Trần nói rằng, dù sao anh ta cũng là nhân vật có tiếng, không thể công khai xin lỗi, hơn nữa tiền bồi thường cũng quá nhiều.” Luật sư chuyển lời theo đúng sự thật.

Hứa Như nhướn mày, trong lòng anh ta, danh tiếng và tiền tài đều quan trọng hơn người thân.

“Vậy cứ xử lý theo pháp luật đi.”

Buổi chiều, Hứa Như đến bệnh viện khám lại cùng Lý Thế Nhiên.

Diệp Hạ Hạ không biết nghe được tin tức từ đâu, giả làm y tá chạy tới bệnh viện.

Lý Thế Nhiên vừa thay thuốc xong, thấy người phụ nữ chắn trước mặt mình, cặp mày sắc nét hơi nhíu lại.

“Diệp Hạ Hạ.” Giọng điệu của anh cực kì lạnh lùng, khiến Diệp Hạ Hạ sợ hãi run lên.

“Bác sĩ Lý, tôi quan tâm anh mà, anh không cho tôi đến bệnh viện, tôi chỉ có thể trà trộn vào thế này…” Diệp Hạ Hạ bày ra dáng vẻ cực kì đáng thương.

Nhưng Lý Thế Nhiên không có chút biểu cảm nào.

“Tay anh sao rồi? Sao lại bị thương thế? Có nghiêm trọng không?” Diệp Hạ Hạ lo lắng hỏi, tay đưa tới.

Lý Thế Nhiên mặt không biểu cảm chặn cô ta lại, không trả lời.

Diệp Hạ Hạ thất vọng, nhìn bóng dáng lạnh nhạt của Lý Thế Nhiên, liền không cam lòng!

Lúc này Hứa Như cầm đơn thuốc đi tới, thấy Diệp Hạ Hạ phía sau Lý Thế Nhiên, cô ta giả trang thành y tá, nhưng khuôn mặt lại khóc lóc.

“Anh không khám cho bệnh nhân của mình sao?” Hứa Như hỏi.

“Giờ cô ta không phải bệnh nhân của anh.” Lý Thế Nhiên trầm giọng đáp.

“Bác sĩ Lý, tháng sau là tiệc sinh nhật 20 tuổi của tôi, anh có thể đến không?” Chạy tới, Diệp Hạ Hạ đưa một tấm thiệp mời cho Lý Thế Nhiên.

Anh đón lấy, Diệp Hạ Hạ liền nhìn Hứa Như: “Chị Hứa Như, chị và bác sĩ Lý cùng dến đi.”

“Chuyện này để bác sĩ Lý quyết định.”

“Không đi.” Lý Thế Nhiên lập tức từ chối, ôm Hứa Như rời đi.

Diệp Hạ Hạ tức giận, chạy tới nhét tấm thiệp mời vào lòng Hứa Như, nháy mắt với cô: “Chị à, đừng thất hẹn nha!”

Hứa Như:…

Ngồi vào trong xe, Hứa Như nhìn tấm thiệp mời, là do Diệp Hạ Hạ tự tay vẽ, vốn cho rằng Diệp Hạ Hạ chỉ mời Lý Thế Nhiên, nhưng tên người mời trên tấm thiệp còn viết cả tên Hứa Như.

Xem ra, có lòng rồi.

“Thật sự anh không đi?” Hứa Như hỏi.

Cô cảm thấy, Diệp Hạ Hạ nhỏ tuổi, Lý Thế Nhiên cứ luôn đả kích cô ta, thiếu nữ người ta cũng sẽ đau lòng.

Hơn nữa, nếu như anh và Diệp Hạ Hạ có cơ hội tiến tới dường như cũng không tồi…

Thế nhưng, vì sao dường như cô hơi không muốn…

“Em hy vọng anh đi?” Lý Thế Nhiên quay đầu, ánh mắt trở nên u ám.

“Nói không chừng anh có thể thử tiến tới với cô ấy.” Hứa Như cúi đầu nói.

“Anh đã kết hôn.” Giọng của Lý Thế Nhiên lạnh đi.

“Cũng không phải là thật.” Hứa Như lẩm bẩm, không dám nói thêm nữa.

Lý Thế Nhiên lại đón lấy thiệp mời: “Nếu bà Lý muốn đi, anh đi cùng em.”

Buổi tối, Hứa Như thấy Kỳ Chiến gửi messenger cho cô, hai người vốn hẹn tối mai đi ăn, nhưng Kỳ Chiến đi công tác chưa về, chỉ đành lùi hẹn.

Chẳng qua nếu Kỳ Chiến không nhắc nhở, Hứa Như cũng quên mất chuyện này.

Sau khi trả lời, Lý Thế Nhiên ra khỏi nhà tắm, không biết vì sao, Hứa Như bỗng hơi chột dạ, vô thức buông điện thoại ra.

Hành động này, bị Lý Thế Nhiên thấy được.

Híp mắt lại, thân người cao lớn của anh lại gần, mái tóc ướt còn đang nhỏ nước, rất quyến rũ.

Hứa Như vô thức liếm môi.

“Anh… Anh làm gì…” Hứa Như căng thẳng, ánh mắt cũng không dám nhìn Lý Thế Nhiên.

“Nhắn tin với ai vậy?” Anh thấp giọng hỏi.

“Lưu Thanh.” Hứa Như không nhìn anh.

“Nói gì thế?”

“Nói…” Phản ứng lại, Hứa Như nhìn anh: “Con gái tám phét, anh không biết vẫn tốt hơn.”

“Tốt nhất là thế.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.

Một giây này, Hứa Như cảm thấy hình như Lý Thế Nhiên tức giận rồi.

Thế nhưng, không biết là vì sao.

Hôm sau, Hứa Như nhận được cuộc gọi của bộ phận nhân sự, bảo cô đến công ty làm ghi chép.

Từ khi cô đình chỉ công tác đến nay đã 10 ngày rồi, điều tra bước đầu đã có kết quả, máy tính của Hứa Như từng bị xâm nhập, văn kiện bị lấy trộm, nhưng chỉ như thế, không thể chứng minh cô không hề tự ý tiết lộ bí mật công ty.

“Như, mình nói này, giờ Hồ Lan đã lên chức thư kí tổng giám đốc rồi!” Sau khi Hứa Như ra ngoài, Lưu Thanh đang chờ cô, nói với cô nhưng chuyện gần đây ở công ty.

“Tổng giám đốc Hướng tin cô ta?” Hứa Như nhíu mày.

“Xem là là thế rồi, gần đây hai người ra vào cùng nhau…” Lời Lưu Thanh vừa dứt, ở cửa lớn, Hồ Lan cùng Hướng Hoằng song song đi tới.

“Hồ Lan là loại gì, Hướng Hoằng mắt mù rồi.” Giọng điệu của Lưu Thanh lạnh đi.

Hứa Như lại cảm thấy, tính Lưu Thanh không dễ dàng tức giận như thế, trừ khi là người… cô ấy để ý.

“Cậu ghen?” Hứa Như đột nhiên cười.

Lưu Thanh độc thân cũng khá lâu rồi, nếu thích Hướng Hoằng, cũng không kì lạ.

“Mình không có! Hứa Như, cậu nói linh tinh cái gì đó?” Lưu Thanh lập tức phản bác, nhưng mặt lại đỏ lên.

Hướng Hoằng nhìn Hứa Như, đi về phía cô.

“Hứa Như, tối nay cùng tôi tham gia một buổi tiệc rượu.”

“Nhưng, không phải tôi vẫn bị đình chỉ công tác sao?” Hứa Như nghi ngờ.

“Nhưng không nghỉ việc, không phải sao?” Hướng Hoằng trầm giọng nói.

Cấp trên cũng nói thế rồi, đương nhiên Hứa Như không thể từ chối.

Lưu Thanh luôn nắm lấy tay Hứa Như, ánh mắt tức giận trừng Hướng Hoằng, đối phương căn bản vờ như không thấy cô.

“Như không thể uống rượu, tôi cũng muốn đi.” Lưu Thanh đột nhiên nói.

Nghe vậy, Hướng Hoằng liền dừng bước, ánh mắt nhìn Lưu Thanh thâm sâu khó hiểu.

Nửa ngày sau, mới gật đầu.

Vào thang máy, Hồ Lan không nhịn được hỏi: “Tổng giám đóc Hướng, tối nay có tiệc rượu gì chứ, còn dẫn theo Hứa Như với Lưu Thanh?”

“Cô nói quá nhiều rồi.” Hướng Hoằng lạnh lùng trả lời.

Hồ Lan liền không dám nói gì, nhưng lại rất thấp thỏm.

Chiều tối, Hứa Như và Lưu Thanh đi theo Hướng Hoằng tới một câu lạc bộ, khói thuốc dày đặc, Hứa Như có chút không quen.

Thường ngày cô không cần xã giao, đây là lần đầu tới nơi này.

Lưu Thanh lại quen đường thuộc lối, dáng vẻ như kéo Hứa Như đến bắt gian, cứ nhìn chằm chằm Hồ Lan bên cạnh Hướng Hoằng.

Đi vào phòng bao, Hứa Như không ngờ Lý Thế Nhiên cũng ở đây, cứng đờ người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play