Bước chân của Lý Thế Nhiên dừng ở trước mặt cô: “Vừa rồi rất căng thẳng? Hửm?”

Cảm xúc vừa rồi của Hứa Như anh đều nhìn thấy.

“Vẫn ổn.” Hứa Như lẩm bẩm.

Không nguyện ý thừa nhận ở trước mặt Lý Thế Nhiên.

“Hôm nay làm phiền em rồi, bác sĩ Hứa.” Lý Thế Nhiên rất nhanh rời đi.

Hứa Như nghe thấy cách gọi này, lại đơ ra.

Đây vẫn là lần đầu tiên có người gọi cô như vậy.

Cô vẫn là thực tập ở trong bệnh viện, vẫn là một sinh viên, nhưng Lý Thế Nhiên gọi cô như vậy, là một loại cảm giác được khẳng định.

Nụ cười trên môi cô càng lúc càng sâu.

Nhưng một giây sau, Chu Nhiễm lạnh lùng nói: “Bệnh nhân vẫn cần phải ở lại bệnh viện quan sát, tối nay cô ở lại trực ban đi.”

Ngữ khí của cô ta, là mệnh lệnh cao cao tại thượng.

Hứa Như nhíu mày, cô trước giờ biết chức trách công việc của mình, trực ban là chuyện của Chu Nhiễm, không tới phiên cô.

“Y tá Chu, lịch của tôi là sáng mai, hơn nữa, muốn tôi nghe lệnh của cô, cũng nên ước chừng thân phận của bản thân.”

Dứt lời, cũng rất nhanh trở về phòng làm việc, viết lại tình hình phẫu thuật ngày hôm nay.

Vừa định rời đi, Lý Thế Nhiên đi vào, trong tay là chiếc áo blouse trắng vừa cởi ra.

Hứa Như thuận tiện giao báo cáo cho anh: “Giáo sư Lý, đây là bản ghi chép về tình hình cuộc phẫu thuật ngày hôm nay.”

“Ừm.” Lý Thế Nhiên đáp, tiếp theo lại không có lập tức xem.

“Lát nữa đi ăn cơm với tôi không?” Ngữ khí của anh rất bình thản, giống như thuận miệng hỏi.

Sắc mặt của Hứa Như cứng nhắc, rất nhanh lắc đầu.

“Em còn phải về trường.”

“Tôi thuận tiện đưa em.”

“Đâu có thuận đường.” Hứa Như luôn đang tìm cớ.

Thu dọn balo xong, thậm chí đi cũng rất nhanh.

Lý Thế Nhiên nhíu mày, khi ngước mắt lần nữa đâu còn có bóng dáng của Hứa Như.

Sắc mặt của anh có hơi âm trầm.

Không lâu sau Chu Nhiễm đã tới, còn ba ngày thì là hôn lễ rồi, nhưng một loạt chuẩn bị trước đó, Lý Thế Nhiên không có tham gia.

Trong lòng cô ta chung quy có chút bất an.

Rõ ràng hạnh phúc đã gần trong gang tấc, nhưng tại sao vẫn cảm giác, người đàn ông này không thuộc về cô ta.

Sự lạc lõng hiện trên gương mặt, Chu Nhiễm nhìn sắc mặt của Lý Thế Nhiên ở trước mắt, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Thế Nhiên, còn ba ngày nữa thì tới hôn lễ rồi... em... em rất căng thẳng.” Chu Nhiễm thấp thỏm nói.

Nghe vậy, Lý Thế Nhiên từ trong đống bệnh án ngước mắt lên, ngữ khí vẫn lạnh nhạt: “Kêu người của nhà họ Chu tới bồi cô, mấy ngày này cũng không cần đi làm, an yên ở chung cư.”

Chu Nhiễm mím môi, không có nói chuyện.

Người của nhà họ Chu, chắc chắn là vào hôm đám cưới sẽ xuất hiện, mà cô ta cũng không phải là người có thể chịu được rảnh rỗi, thay vì ở chung cư suy nghĩ linh tinh, ngược lại không bằng đi làm ở bệnh viện, có lúc còn có thể nhìn thấy Lý Thế Nhiên.

“Em cảm thấy bây giờ như này khá tốt, Thế Nhiên, anh thử đồ chú rể chưa?” Chu Nhiễm hỏi.

Sự lạnh lẽo vụt qua đáy mắt của Lý Thế Nhiên: “Không có thời gian.”

Dứt lời, đã vội vàng đi ra ngoài xử lý những chuyện khác rồi.

Chu Nhiễm miết cằm, trong tầm mắt là bóng lưng lạnh lùng của Lý Thế Nhiên.

Thật khó chịu.

Bên ngoài, Cao Bân đã lái xe tới rồi.

Lý Thế Nhiên ở hàng ghế sau, sắc mặt vẫn cứ âm trầm.

Cao Bân run lẩy bẩy cầm chiếc túi để ở ghế phụ đưa tới: “Lý tổng, bộ đồ này, đã để ở phòng làm việc rất lâu rồi...”

Ngữ khí của Cao Bân càng lúc càng thấp, bởi vì ánh mắt của Lý Thế Nhiên càng lúc càng lạnh...

Để chiếc túi xuống, Cao Bân lập tức rụt tay lại.

Tầm mắt của anh dừng trên bộ đồ chú rể bên trong chiếc hộp, bên trong có mảnh giấy mà Chu Nhiễm để lại cho anh--- không biết số đo cụ thế của anh, cho nên em chuẩn bị hai bộ.

“Lý tổng, bây giờ về đâu?” Lát sau, thấy ông chủ không có bất kỳ âm thanh nào, Cao Bân thấp thỏm hỏi.

“Nhà tổ.”

Lý Tú Tú cứ đợi anh trai mãi, nhìn thấy anh trở về, lập tức đẩy xe lăn đi tới.

“Anh, cuối tuần chính là hôn lễ rồi, anh gần đây cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng sao? Ngày ngày thức đêm như vậy.” Lý Tú Tú quan tâm nói.

“Em sao còn chưa ngủ?” Lý Thế Nhiên không có trả lời, ngược lại hỏi.

“Em không ngủ được.”

“Có tâm sự?” Lý Thế Nhiên nhíu mày, lo lắng nhìn em gái.

“Em chỉ là lo lắng cho anh, còn hai ngày nữa là tới hôn lễ rồi.” Lý Tú Tú lo lắng nói: “Ông nội là thật sự không tới rồi.”

Người của nhà họ Lý tham gia chỉ có cô ta, cảnh tượng cũng quá đơn điệu rồi.

Hơn nữa cô ta là biết anh trai dường như một chút cũng không để tâm, Chu Nhiễm với cô ta sau khi quen thuộc, cô ta cũng tham gia chuẩn bị hôn lễ cùng.

Nhưng tất cả chi tiết, Lý Thế Nhiên đều hoàn toàn không biết.

“Ừm.” Sắc mặt của Lý Thế Nhiên lạnh nhạt.

“Em đã hỏi Chu Nhiễm, người của nhà họ Chu sẽ tới trước ngày tổ chức hôn lễ một ngày, chỉ có anh trai của chị ta tham gia.” Lý Tú Tú nhíu mày: “Không ngờ bên nhà họ Chu cũng ít người như vậy.”

Nghe vậy, sắc mặt của Lý Thế Nhiên sa sầm.

Không lâu sau Cao Bân tới phòng sách, báo cáo với Lý Thế Nhiên.

“Đây là lịch trình gần đây của Liêu Dung, tôi nghĩ bà ta trước đó chắc không biết chuyện của Chu Nhiễm.”

“Đem tin tức Chu Nhiễm kết hôn thông báo cho bà ta.”

“Ngày mai bà ta tuy phải tham gia một cuộc họp quốc tế, nhưng tin tức đã truyền tới tai của bà ta rồi.” Cao Bân làm việc trước giờ luôn dứt khoát.

Lý Thế Nhiên lạnh lùng nheo mắt lại, lấy điếu thuốc kẹt ở ngón tay, đứng ở trước cửa sổ sát đất, bóng lưng vô cùng cô đơn.

...

Đã gần tới cuối kỳ, Lý Thế Nhiên đã dừng dạy rồi, tuần sau chính là kiểm tra.

Thứ 7 Hứa Như như thường lệ tới Lý Thị, cấp trên thông báo xuống bắt buộc phải đẩy nhanh tốc độ nghiên cứu, cả ngày này Hứa Như gần như không có nghỉ ngơi.

Hai sinh viên của đại học Lâm Hải đã có chút oán than rồi.

Dù sao bây giờ bài vở ôn thi cuối kỳ của trường rất nặng, đối những những tiết học nghiên cứu ngoài khóa này ngược lại không có chú tâm nhiều, chỉ muốn hoàn thành công việc thì rời đi.

Nhưng người phụ trách lại nói tốt nhất mọi người chủ nhật cũng có thể tới tăng ca.

Hứa Như ngược lại không có dị nghị gì, hơn nữa ngày mai là hôn lễ của Lý Thế Nhiên, cô... không muốn tới đó.

Lúc này, tầng trên cùng của Lý Thị.

Lý Thế Nhiên họp xong, người phụ trách đã đem báo cáo nghiên cứu của ngày hôm nay giao lên.

“Người vẫn đủ chứ?” Anh hỏi.

Bây giờ phải đẩy nhanh tiến độ, đồng nghiệp của bộ phận nghiên cứu đã ngày ngày tăng ca rồi.

“Vẫn ổn, Lý tổng là muốn...” Người phụ trách không dám suy đoán ý của của Lý Thế Nhiên.

“Mấy sinh viên của đại học Lâm Hải sắp nghỉ định kỳ rồi, ngày nghỉ có thể để bọn họ đến, mẫu thuốc này tranh thủ trong năm sau hoàn thành nghiên cứu.”

“Tôi biết rồi.”

Mãi tới buổi tối, Hứa Như đi ra khỏi phòng thực nghiệm thì chỉ có một mình cô rồi.

Đã 8 giờ rồi.

Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Hứa Như muốn đóng cửa rời đi.

Chỉ là còn chưa cất bước đi ra, một bóng người cao ráo đập vào trong mắt, Lý Thế Nhiên đẩy cửa đi vào.

Hứa Như cứng đờ, nhìn anh không chớp mắt.

Giờ này... anh sao lại ở đây.

Vô thức, Hứa Như ấn cửa lại, cản Lý Thế Nhiên ở bên ngoài.

Anh nhíu mày, sắc mặt trở nên âm trầm.

Ngón tay dài dễ dàng mở khóa ra, đôi chân dài từng bước ép sát.

Sắc mặt của Hứa Như dần dần tái đi.

“Lý tổng, có chuyện gì sao?” Ngữ khí của Hứa Như cố gắng duy trì sự bình tĩnh.

“Có chuyện.” Lý Thế Nhiên mang vẻ mặt đẹp trai mà lạnh nhạt, ánh mắt từ đầu tới cuối đều dừng trên người cô.

Cô bị anh nhìn khiến cả người không tự nhiên...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play