Lăng Thuần vẫn luôn đứng ở cửa, anh ta đã nghe thấy lời bác sĩ nói, lông mày dần cau lại.

Khi bác sĩ đi ra, anh muốn đuổi theo nhưng lại thấy Lý Thế Nhiên đang đợi mình trong văn phòng.

Lăng Thuần rũ mắt xuống, trốn bên ngoài.

“Giáo sư Lý, khối u trong đầu cô Hứa đang lan ra, anh chắc chắn vẫn muốn giấu cô ấy chứ?”

“Anh cũng biết nếu phẫu thuật thì tỷ lệ thành công không quá 5%.”

Bên ngoài, toàn thân Lăng Thuần đã cứng ngắc từ lâu, lời này lọt vài tai anh không sót một chữ, người anh không khỏi run lên.

Không ngờ Hứa Như…

Anh ta đẩy cửa bước vào gần như ngay lập tức, hai người bên trong rõ ràng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta.

Lăng Thuần tức giận túm cổ áo Lý Thế Nhiên: “Lý Thế Nhiên, không ngờ anh lại luôn lừa gạt cô ấy!”

Lý Thế Nhiên vẫn luôn mang vẻ mặt bình tĩnh, nỗi đau thoáng hiện lên trong mắt anh.

Anh chỉ là không biết nói thế nào mà thôi.

Sự thật tàn nhẫn này, ngay cả anh cũng không thể chấp nhận được chứ nói gì Hứa Như.

Cô vừa mới thực hiện được ước mơ của mình là thi lên nghiên cứu sinh, anh không muốn tất cả những điều này sẽ bị căn bệnh quái ác giết chết.

“Nếu không phẫu thuật thì sẽ thế nào?” Lăng Thuần lạnh lùng hỏi.

Bác sĩ bên cạnh lắc đầu: “Có thể chỉ có ba năm, đây là trường hợp tốt nhất.”

Lời nói vừa dứt, Lăng Thuần đã buông tay, đấm mạnh vào tường.

Mà bên ngoài, Hứa Như đến để tìm bác sĩ lấy hồ sơ bệnh án, nhưng không ngờ cô lại nghe thấy tin tức sấm sét giữa trời quang này.

Ha.

Cô cười khổ, hoá ra là như vậy.

Thảo nào cô luôn đau đầu không chịu nổi một cách vô cớ, sức khoẻ ngày một yếu đi, thậm chí thi thoảng còn ngất xỉu.

Ba năm…

Đây còn là trường hợp tốt nhất.

Hứa Như không biết mình về phòng bệnh bằng cách nào, cô nằm xuống, nhắm mắt lại, rõ ràng rất khó chịu nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào.

Cô vòng tay qua vai, giấu mình dưới chăn, dường như làm vậy nỗi buồn mới có thể che lấp.

Cho đến khi tiếng bước chân bên ngoài vang lên khiến cô tỉnh táo lại.

Lăng Thuần bước vào.

Ánh mắt anh ta nhìn Hứa Như rất nặng nề.

Anh ta muốn nói cho Hứa Như sự thật, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Anh ta đột nhiên hiểu ra tâm trạng Lý Thế Nhiên, có lẽ cũng như anh ta, thực sự không nhẫn tâm, không thể nói ra lời.

“Anh mua cháo cho em.” Lăng Thuần tiến lại gần.

Anh ta kéo chiếc bàn nhỏ ra, động tác hơi run rẩy.

Vì phân tâm nên cháo nóng đã đổ ra không ít.

“Xin lỗi…” Lăng Thuần lập tức dọn sạch.

Hứa Như nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao, anh về đi, em ở một mình là được rồi.”

Bây giờ cô không muốn tiếp xúc với anh, cũng không muốn nói chuyện.

“Anh ở lại với em, anh ngồi trên sofa, không làm phiền em đâu.” Nói xong, Lăng Thuần không lại gần nữa.

Hứa Như biết tính Lăng Thuần, dù sao cũng không đuổi được anh ta, cô đành im lặng ăn cháo.

Buổi tối cô đọc truyện tranh trên điện thoại, rõ ràng là truyện tranh vui nhộn, xong đọc mà cô lại muốn khóc.

“Lăng Thuần, em muốn ở một mình.” Giọng Hứa Như hơi lạnh.

Lăng Thuần nhướn mày, nhìn sắc mặt cô mà nhíu mày.

“Anh về đi.” Hứa Như lại nói.

Lăng Thuần nhìn thấy sự kháng cự trong mắt cô, anh ta không từ chối nữa.

Nếu cô muốn ở một mình thì anh ta sẽ không làm phiền cô nữa.

Sau khi đóng cửa, Lăng Thuần nhìn thấy Lý Thế Nhiên vẫn luôn chờ ở ngoài.

Anh dựa vào tường, trong tay là điếu thuốc đã châm lửa.

“Cho tôi một điếu đi.” Lăng Thuần lại gần.

Lý Thế Nhiên ném cho anh ta hộp thuốc lá, hai người chỉ nói chuyện công việc, nói việc riêng ở hành lang.

“Có thể phẫu thuật không?”

“Có, nhưng cơ hội thành công là bằng không.” Lý Thế Nhiên trầm mặt.

“Vậy anh định giấu cô ấy mãi sao?”

“Một thời gian nữa cô ấy cũng sẽ tự biết.”

“Thật sự không có cách nào ư?” Lăng Thuần cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn.

Hứa Như còn trẻ như vậy, sao có thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn này?

“Tôi sẽ nghĩ cách, tôi sẽ không để cô ấy chết.” Từng từ từng chữ của Lý Thế Nhiên đều rất có lực.

Sáng hôm sau, Hứa Như đã có thể xuất viện.

Bác sĩ đã kê cho cô ít thuốc, nhãn thuốc đã được gỡ bỏ.

Nhưng Hứa Như biết những loại thuốc này có tác dụng kiểm soát tình trạng của cô.

Lăng Thuần đưa cô về trường, dọc đường anh ta dặn cô nhất định phải chú ý thời gian ăn ba bữa, nghỉ ngơi đầy đủ, không được quá mệt mỏi.

Hứa Như đáp lại từng điều, vẻ mặt mờ mịt.

Những ngày ở trường vẫn như thường lệ, sắp hết học kỳ rồi, mọi người đều chuẩn bị cho kỳ thi.

Thứ sáu hàng tuần, Lý Thế Nhiên vẫn đến lớp, Hứa Như ngồi ở hàng ghế sau, nghe rất chăm chú, nghiêm túc.

Nhưng cô phải nằm viện một thời gian, rất nhiều kiến thức đã quên mất, bây giờ nghe mà đầu cô ong ong.

Cô lật trang giáo án ra xem rồi nhíu chặt lông mày.

Hôm nay lớp có một bài kiểm tra, cô là một trong số ít những người không đạt, Lý Thế Nhiên gọi lần lượt từng người lên văn phòng sau khi tan học.

Hứa Như là trường hợp đặc biệt, cô đã bị trống rất nhiều tiết, cuối cùng Lý Thế Nhiên để cô ở lại một mình.

“Có cần tôi dạy bù riêng không?” Lý Thế Nhiên hỏi.

Nhìn thành tích của Hứa Như, anh nhíu mày, không phải là tệ bình thường đâu.

“Không cần, em tự học được.”

“Tôi từng nói môn của tôi cần phải nghiêm túc lắng nghe mỗi tiết, nếu có thể tự học thì tôi cũng chẳng cần tới dạy các em.”

Đúng thế, môn của Lý Thế Nhiên tự học đúng là rất khó.

Đương nhiên Hứa Như biết, nhưng cô không muốn làm phiền Lý Thế Nhiên…

Anh quản lý Lý Thị, bình thường cũng bận trăm công nghìn việc.

“Em đã nói em có thể tự học.” Hứa Như hơi cố chấp.

“Hứa Như, em không tự học được.” Giọng Lý Thế Nhiên lạnh hơn.

Khi đối mặt với Hứa Như, anh luôn dịu dàng, kiên nhẫn, nhưng lúc này anh thực sự hơi cáu kỉnh.

Anh không thích cô chống lại anh.

“Được rồi, vậy giáo sư Lý định thế nào?” Hứa Như nhìn anh.

“Mỗi tối chờ tôi ở đây, tôi sẽ tới dạy cho em.”

Hứa Như nghiêm mặt nhìn anh, cô không nghĩ Lý Thế Nhiên lại có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.

“Đừng lo, gần đây tôi không bận.”

Hứa Như vẫn không tin.

“Hứa Như, em là học sinh của tôi, cho nên không được từ chối.”

“Em biết rồi.”

“Bắt đầu từ tối nay.” Lý Thế Nhiên lại nói thêm một câu.

Hứa Như hơi bực mình, nhưng ai bảo Lý Thế Nhiên là giáo sư chứ!

Trở lại ký túc xá, Hứa Như tức giận ném sách lên bàn.

Lăng Diệu đã về từ lâu, nhìn Hứa Như với vẻ hơi lo lắng: “Sao vậy?”

“Không sao.”

Cô ngồi xuống rồi nói: “Lý Thế Nhiên sẽ dạy thêm cho tớ vào mỗi tối.”

“Woa woa.” Lăng Diệu cười: “Hịn đó.”

“Tớ không muốn đối mặt với anh ấy.” Hứa Như khá bực mình.

Cô chỉ muốn lặng lẽ sống nốt những ngày tháng còn lại thôi.

“Tại sao? Giáo sư Lý đẹp trai vậy mà, hay là cậu sợ không khống chế được cảm tình?” Lăng Diệu bước tới.

Hứa Như vò đầu bứt tóc, rõ ràng cô biết sức hấp dẫn của Lý Thế Nhiên với mình.

Càng đến gần, càng lún sâu.

Lúc này, cô đã càng ngày càng không kiểm soát được bản thân.

Nếu thời gian không còn nhiều, vậy có phải cô có thể cho phép bản thân tuỳ hứng một chút không?

Cô không biết…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play