Lý Thành gọi Lý Thế Nhiên đến phòng sách, trên gương mặt già nua là sự tức giận không hề che đậy.
“An Vy sao lại muốn hại chết Trần Tâm, chuyện này là sao!” Lý Thành tức giận hỏi.
“Chuyện này được Lý Phàm điều tra được, ông ấy đưa chứng cứ cho cục cảnh sát.” Lý Thế Nhiên đưa tư liệu điều tra cho ông nội.
An Vy đã từng mua chuộc quản ngục sai khiến phạm nhân hạ độc với Trần Tâm, mới dẫn tới cái chết đột ngột của Trần Tâm, còn nguyên nhân, không thoát khỏi liên quan đến chuyện 3 năm trước Trần Minh Thành đưa Lý Tú Tú đến bên cạnh Kỳ Chiến khiến cho Lý Tú Tú bị hại.
“Thật sự là An Vy làm?” Lý Thành bàng hoàng.
Lý Thế Nhiên hơi nhíu mày: “vâng.”
“Tú Tú sẽ không chịu nổi đả kích này.” Lý Thành thở dài: “Bây giờ Lý Phàm đã nắm được chứng cứ, chắc chắn muốn đưa An Vy vào trong đó.”
“Bây giờ Lý Hằng nhân lúc này làm loạn Lý Thị lên, ngược lại vừa hay có thể đoạt quyền rồi.” Lý Thế Nhiên lạnh giọng nói.
“Nó thật sự ăn gan báo rồi! Lý Thị ông sẽ không giao cho nó!”
“Bây giờ bọn họ ở bên ngoài thu mua cổ phần cũng được không ít rồi, ý như lời thề.”
Bọn họ đều tưởng Lý Thành sớm đã đem cổ phần trong tay chuyển hết cho Lý Thế Nhiên rồi, nhưng thật ra không có.
Bất luận trên tay bọn họ nắm bao nhiêu cổ phần, cũng không thể nắm quyền cả Lý Thị được.
…
Đại học Lâm Hải.
Hứa Như học xong đã là 9 giờ tối rồi, khi đang ở nhà ăn ăn cơm, cô thuận tay mở tin tức, lại bị tin tức về giá cổ phiếu của Lý Thị giảm mạnh mà thu hút sự chú ý.
Lý Thị sao lại…
Cô cẩn thận đọc tin tức, có một tin tức viết rất mù mờ, nhưng cô vẫn hiểu được.
Vụ án Trần Tâm bị hại được lật ra lần nữa, nghi ngờ không thoát được liên quan với nhà họ Lý.
Vậy Lý Thế Nhiên bây giờ như thế nào rồi?
Sự lo lắng trong lòng lan ra, cô nhất định phải nhịn.
Nhưng cầm điện thoại, cô vô thức ấn gọi cho anh.
Không ngờ điện thoại rất nhanh được kết nối, Hứa Như căng thẳng, bèn tắt đi.
Cô để điện thoại vào trong túi, hít thở sâu, không thể nghĩ nữa!
Lúc này, điện thoại lại rung lên, là Lý Thế Nhiên gọi lại!
Hứa Như nhìn vào màn hình điện thoại, vẫn hiển thị ‘ông xã’.
Cái chú thích này, cô mãi không có đổi.
Để mặc điện thoại kêu mãi, Hứa Như không có tiếp tục quan tâm nữa.
Lý Thị.
Lý Thế Nhiên cầm điện thoại, Hứa Như mãi không có nghe máy, đã tự động chuyển sang hộp thư thoại.
Anh nhíu mày, thấp giọng mở miệng: “Bà Lý, nhớ anh rồi, hửm?”
Giọng của anh, từng câu từng chữ lọt vào tai của Hứa Như.
Cảm giác điện giật khiến toàn thân cô hơi run rẩy, chỉ là giọng nói của anh đã có thể khiến cô loạn tâm thần.
Nhớ, không có lúc nào không nhớ…
Ngày hôm sau, Hứa Như được thông báo đến cục cảnh sát.
Vụ án liên quan tới Trần Tâm, bây giờ có tiến triển mới, Hứa Như lần nữa xác nhận khẩu cung.
Bây giờ bên phía cảnh sát nghi ngờ là An Vy đã gián tiếp hại chết Trần Tâm, nhưng Hứa Như không biết An Vy có liên quan với nhà họ Lý.
Khi rời khỏi, Lý Thế Nhiên lại vừa hay tới, bước chân của Hứa Như khựng lại.
Ngước mắt, đôi mắt đen sâu thẳm của Lý Thế Nhiên đang nhìn cô.
“Ở đây đợi anh.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
“Em phải về rồi.” Hứa Như không quan tâm đến anh.
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên không khỏi nắm cổ tay của cô, lại kéo cô vào trong cục cảnh sát lần nữa.
“Lý Thế Nhiên!”
“Ngoan ngoãn đợi anh.” Ngữ khí của anh ôn hòa lại.
Lý Thế Nhiên được luật sư thông báo tới đây, An Vy có thể bảo lãnh ra ngoài rồi.
Hứa Như nhìn người phụ nữ đi ra, làn da trắng bệch, ngũ quan tinh tế, trong chân mày lại không có cảm xúc, đẹp thì có đẹp, nhưng không có linh hồn.
Cô nghe thấy Lý Thế Nhiên gọi bà ta là “An Vy”.
“Thế Nhiên, làm phiền cháu rồi.” An Vy mỉm cười điềm nhiên.
“Tôi kêu tài xế đưa bà về nhà trước.”
Lên xe, Hứa Như nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh đưa em về trường là được rồi.”
“Cùng anh đi ăn bữa cơm.” Dựa vào lưng ghế, đáy mắt của Lý Thế Nhiên mệt mỏi không hề che đậy.
Hứa Như mím môi, sự đau lòng vụt qua trong đáy mắt.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng ở một nhà hàng Trung gần đại học Lâm Hải.
Thấy Lý Thế Nhiên chậm chạp không xuống xe, cô ngoảnh đầu, mới phát hiện anh vậy mà ngủ rồi.
Lúc này sắc trời đã tối, gương mặt đẹp trai của anh ẩn hiện trong bóng tối, lộ ra vẻ sắc bén.
“Lý Thế Nhiên.” Cô thấp giọng gọi anh.
Lý Thế Nhiên không có trả lời, chỉ hơi nhíu mày, hình như có chút phiền.
Hứa Như giơ tay, ngón tay để ở giữa chân mày của anh.
Là vì chuyện của Lý Thị mà phiền não sao?
Trong lúc thất thần, đôi mắt đen của anh đã mở ra, Hứa Như sững người, nhưng lại bị anh bắt lấy gáy.
Nụ hôn nóng bỏng quen thuộc rơi xuống, Hứa Như không có đường lui.
Ở phương diện này, Lý Thế Nhiên luôn bá đạo không cho cô giãy giụa.
Nhưng anh lại vừa dịu dàng như thế, khiến cô không tự chủ được trầm luân.
“Ưm…”
Hoàn hồn lại, Hứa Như dùng sức đẩy anh ra.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, hơi buông cô ra.
Nhưng hai người lúc này vẫn rất sát, cả người cô đều bị anh ôm lên đùi, rất thân mật.
Gò má của Hứa Như đỏ ửng, lập tức lùi ra.
“Lý Thế Nhiên, anh đừng quá đáng.” Cô tức giận nói.
“Anh chỉ là, rất nhớ em.” Lý Thế Nhiên day day chân mày, ngữ khí có hơi khàn khàn.
Nhưng lọt vào tai của Hứa Như, lại rất ủy khuất.
“Em về đây.” Thấy cách đó không xa chính là trường học, Hứa Như mở cửa bước xuống, giả bộ không nghe thấy lời của Lý Thế Nhiên.
Lý Thế Nhiên lại nắm chặt tay của cô: “Đưa em về, không thể đổi lấy một bữa cơm?”
“Hôm nay anh cũng chưa ăn cái gì.”
Hứa Như nhíu mày, sự lo lắng xuất hiện trong đáy mắt: “Dù công việc có bận đi nữa, cũng nên chú ý đến sức khỏe!”
Giọng điệu của cô mang theo vài phần trách móc.
Vứt lời, coi như thỏa hiệp rồi.
Trong nhà hàng có không ít sinh viên của đại học Lâm Hải, trước đây chuyện Hứa Như ở bãi tập công khai thi đã truyền khắp trường, nhân khí của cô bây giờ lên cao, hơn nữa lớn lên thanh nhã xinh đẹp, càng có không ít nam sinh âm thầm ái mộ cô.
Thấy Hứa Như bước vào, một nam sinh ngồi ở cửa căng thẳng đi tới: “Hứa Như, tôi… tôi có thể kết bạn facebook với cậu được không?”
Hứa Như sững người, mấy ngày nay cô đã kết bạn với không ít các bạn học, tin nhắn cũng sắp quá tải rồi.
Cô căn bản cũng không có thời gian đi ứng phó xã giao nhiều như vậy.
“Xin lỗi.”
“Hứa Như, tôi…”
Nam sinh theo mãi, nhưng vừa muốn nói chuyện, lại bị đôi mắt lạnh lẽo phóng đến, bỗng chốc đơ luôn.
Khí thế của Lý Thế Nhiên luôn rất lớn, lúc này anh đi bên cạnh Hứa Như, bỗng khiến các sinh viên xung quanh đều không dám lại gần.
Hứa Như ngồi xuống, dường như cảm nhận được Lý Thế Nhiên đang tức giận.
“Xem ra vợ trước của anh rất được người ta thích.” Anh nhướn mày nói.
Hứa Như khựng lại, không quá hiểu ý tứ trong lời nói của Lý Thế Nhiên.
Sau lần thi công khai của trường trước đó, nhân duyên của cô quả thật không ít, trong đó… cũng có không ít người theo đuổi.
Chỉ là cô không có ý này.
Đồ ăn Lý Thế Nhiên gọi đều là món Hứa Như thích ăn, lúc ăn anh luôn xử lý công việc, Hứa Như yên lặng ăn cơm.
Lần trước ăn cơm cùng Lý Thế Nhiên, hình như đã là chuyện rất lâu trước đây rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT