Ở trong phòng, Hứa Như đã ngâm bồn tắm được một lúc nhưng lại càng cảm thấy khó chịu thêm, đầu óc choáng váng, vừa đứng dậy thì cả người liền ngã xuống.
Động tĩnh này khiến cho Lăng Thuần cảm thấy rất lo lắng, nhưng mà anh ta lại không dám đi vào.
Nếu không thì anh ta sẽ không khống chế nổi mình mà làm tổn thương cô.
Nắm chặt nắm đấm, Lăng Thuần dựa ở cạnh cửa, bên tai từ từ hồi tưởng lại lời nói của ông nội “không cho phép mềm lòng”.
Đối với bất cứ người nào anh ta cũng sẽ không mềm lòng, nhưng mà chỉ duy nhất có Hứa Như, anh ta lại làm không được.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến động tĩnh làm cho anh ta lấy lại tinh thần, nhíu nhíu mày, anh ta lập tức biết là Lý Thế Nhiên.
Có điều là cửa này đã được xử lý rồi, trừ khi có chìa khóa, nếu không thì ở trong và ở ngoài đều không mở ra được.
Đương nhiên là Hứa Như cũng nghe thấy âm thanh, mắt cô sáng lên, không để ý đến sự khó chịu của thân thể, cô lão đảo bước tới.
Lăng Thuần ngăn cản cô lại: “Cô ra không được đâu.”
“Không phải chuyện của anh.”
Dứt lời, Hứa Như đi đến bên cạnh cửa, dùng sức đập cửa: “Lý Thế Nhiên, em bị nhốt rồi.”
“Ngoan, đợi anh.” Mặc dù là giọng nói của Lý Thế Nhiên vẫn trầm ổn như cũ, nhưng nếu cẩn thận nghe thấy thì lại có vài phần hoảng.
Cửa này đã được xử lý, anh gọi điện thoại cho Cao Bân, dặn dò anh ta lập tức đưa chuyên gia đến.
“Lý Thế Nhiên, em rất nhớ anh…” Hứa Như trầm giọng nói, ngồi xổm trên mặt đất, ngọn lửa kia sắp đốt cháy cô đến mất ý thức rồi.
Bị người thân nhất bày mưu, tại sao lại là ông ngoại của cô chứ…
Lăng Thuần nghe thấy âm thanh tê tâm liệt phế của cô, cảm giác không đành lòng hiện lên dưới đáy mắt, anh ta đỡ cô dậy.
“Tối ngày hôm nay trôi qua rất nhanh thôi.”
Hứa Như lạnh lùng hất anh ta ra: “Anh đừng đụng vào tôi.”
“Nếu như cô muốn đi ra ngoài thì chỉ còn có một cách.” Lăng Thuần nheo mắt lại.
Anh ta lôi Hứa Như đến ghế sofa, ở trên bàn đang đặt một tờ hiệp nghị.
“Nếu như cô đồng ý ký vào đơn ly hôn này, tôi có cách để cô đi ra ngoài.”
Hứa Như cụp mắt, sắc mặt tái nhợt.
Đơn ly hôn…
Cô cười lạnh một tiếng: “Đây chính là mục đích của các người có đúng không, Lăng Thuần, anh muốn ép tôi à?”
“Không phải là tôi ép cô, hôn nhân của cô và Lý Thế Nhiên vốn chính là sai lầm, anh ta cưới cô, từ đầu đến cuối đều là đang lợi dụng cô.”
“Như thế thì sao chứ, tôi yêu anh ấy.” Hứa Như lạnh lùng đánh gãy lời của anh ta.
Giờ phút này, lý trí của cô gần như không còn.
Cho dù như thế nào, cô đều bằng lòng tin tưởng Lý Thế Nhiên, bởi vì cô yêu anh.
Lăng Thuần run rẩy, sự tức giận nơi đáy mắt gần như muốn bộc phát.
Vậy mà cô lại dám… yêu Lý Thế Nhiên.
Sao cô có thể…
Cảm xúc đau khổ hiện lên trong mắt, anh ta nắm chặt tay lại.
Trên ban công, một bóng người thon dài đang chậm rãi đi đến gần, nghe thấy lời nói của Hứa Như, Lý Thế Nhiên từ từ cong đôi môi mỏng.
Gần như là trong một giây, anh bước nhanh đi đến, tay kẹp cổ Lăng Thuần, nghiêng người qua một cái quật anh ta ngã xuống đất.
Lăng Thuần kịp có phản ứng, phản công lại Lý Thế Nhiên, hai người đàn ông bắt đầu đánh nhau.
Hứa Như đã sớm ngơ ngác, lúc nãy Lý Thế Nhiên… đi vào từ ban công hả?
Anh ấy leo lên ư?
Lấy lại tinh thần, Hứa Như lập tức ngăn ở trước mặt của Lý Thế Nhiên.
“Lăng Thuần, anh đủ rồi đó!” Hứa Như thở một cách nặng nề.
Nhẹ nhàng dựa gần vào Lý Thế Nhiên, ngọn lửa kia của cô càng lớn mạnh hơn.
Ngứa quá, thật sự rất muốn!
Nhưng mà cô nhất định phải tỉnh táo.
Lăng Thuần lạnh lùng híp mắt lại: “Hứa Như, cô cho rằng anh ta có thể dẫn cô đi sao? Cô đã bị bỏ một loại thuốc đặc biệt, nếu như tôi không giải thuốc cho cô, trong ba ngày tới cô sẽ càng ngày càng thấy khó chịu.”
“Anh thật hèn hạ!” Hứa Như tức giận muốn tán Lăng Thuần một bàn tay.
Anh ta bình tĩnh né đi.
Đôi mắt đen nhìn Hứa Như, anh ta trầm giọng nói: “Ông nội nhất định phải để cho các người ly hôn với nhau. Hứa Như, ông ấy là vì muốn tốt cho cô, chỉ cần hai người ký đơn ly hôn thì tôi sẽ đưa thuốc giải cho cô.”
“Lăng Thuần, gan của anh cũng lớn nhỉ.” Giọng nói hung ác nham hiểm của Lý Thế Nhiên truyền đến.
Nhìn tờ đơn ly hôn ở trên bàn, anh cầm lên rồi hung hăng xé nát nó.
Anh ôm bả vai của Hứa Như, không nói lời nào liền mang cô đi.
Lăng Thuần nheo mắt lại, nhìn về phía đống giấy vụn, đôi môi mỏng cong lên: “Hứa Như, quyết định của cô thì sao?”
Nhưng mà Hứa Như lại không cho anh ta bất kỳ câu trả lời nào.
Vừa ôm Lý Thế Nhiên, cô liền nhịn không được mà hôn mạnh anh.
Lý Thế Nhiên tùy ý đẩy cô đến lan can của ban công, cô nhón chân lên muốn nhiều hơn nhiều hơn…
Sắc mặt của Lăng Thuần trở nên lạnh lùng, tức giận quay đầu lại.
Cánh cửa này chỉ có Lâm Tung mới có thể mở ra.
Nếu anh ta không đi ra thì cũng chỉ có thể ở đây mà nhìn.
Chỉ là anh ta không có cách nào khác.
Thứ mà hiện tại anh ta có chỉ là thuốc giải.
Nhìn Lý Thế Nhiên và Hứa Như quấn quýt cùng với nhau, anh ta quay lưng lại.
“Các người cứ phải không tiết chế như vậy à?” Lăng Thuần tức giận nói.
“Nếu như tổng giám đốc Lăng đưa thuốc giải, vậy thì không thể tốt hơn nữa.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên truyền đến.
Nhìn bộ dạng mềm mại của Hứa Như, sao anh có thể nhẫn tâm được.
Nhưng mà cô lại trêu chọc nhiều lần, đối mặt với cô, cho đến bây giờ anh đều không có tự chủ.
Cao Bân đã dẫn người đến nạy cửa, nhưng mà bây giờ cũng không có bất kỳ động tĩnh nào, nếu như không phải bị ngăn ở bên ngoài, vậy thì cánh cửa này quả thật đã bị khóa chết.
Sự lạnh lùng lan tràn cả khuôn mặt, Lý Thế Nhiên gọi điện thoại cho Cao Bân.
“Đến chỗ sân sau đi.”
“Lý Thế Nhiên… em thật sự rất khó chịu…” Hứa Như níu chặt lấy vạt áo sơ mi của cô, đã không nghe thấy âm thanh ở xung quanh.
Ý thức cuối cùng của cô chỉ còn lại người đàn ông ở trước mắt có thể thỏa mãn cô hay không…
Nhíu nhíu mày, Lý Thế Nhiên bắt lấy cổ tay của Hứa Như, ngăn cản động tác của cô.
“Ngoan, nhịn một chút.”
“Không nhịn được nữa.”
Dứt lời, tay của Hứa Như không nhịn được mà kéo váy của mình…
Gương mặt của Lý Thế Nhiên trở nên lạnh lẽo, lập tức cởi áo khoác ra bọc lên trên người cô.
Mặc dù Lăng Thuần quay lưng lại, nhưng mà anh ta có thể nghe rõ ràng được động tĩnh xảy ra ở ban công.
Người phụ nữ mà anh ta thích lại đang ở trong ngực của người đàn ông khác.
“Tổng giám đốc Lý, anh sẽ không tìm được thuốc giải đâu.” Lăng Thuần thấp giọng nói.
“Không cần tổng giám đốc Lăng phải hao tâm tổn trí, anh đã không đồng ý đưa ra thì tôi cũng chỉ có thể tốn chút thời gian mà suy nghĩ cách thôi.”
“Anh sẽ tổn thương cô ấy, anh có biết hay không? Sống không nổi ba ngày này, cô ấy sẽ…” Sắc mặt của Lăng Thuần lo lắng.
Anh ta đi đến, sự mất kiềm chế của Hứa Như khiến cho trái tim của anh ta cảm thấy đau đớn từng cơn.
Ông nội đã tàn nhẫn ép buộc Hứa Như và Lý Thế Nhiên ly hôn, thậm chí không tiếc tổn thương Hứa Như.
Đây là thủ đoạn của Lâm Tung, vì đạt được mục đích mà tuyệt đối không từ thủ đoạn.
“Anh đã biết hậu quả, vậy thì đưa thuốc giải đi.” Lý Thế Nhiên nham hiểm nheo mắt lại.
“Ký vào đơn ly hôn đi rồi tôi sẽ cho anh.” Dứt lời, Lăng Thuần lấy ra một đơn ly hôn.
Lý Thế Nhiên cười lạnh: “Tôi sẽ không ly hôn với Hứa Như.”
“Cho dù là cô ấy gặp phải nguy hiểm? Cho dù… cô ấy sẽ chết, anh cũng không ly hôn ư?” Lăng Thuần tức giận nắm chặt lấy cổ áo của Lý Thế Nhiên.
Nhưng khi anh đối mặt với Lăng Thuần, từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt.
Nhưng có điều chữ chết này vẫn khiến cho sự bình tĩnh của anh hơi hỗn loạn một chút.
Anh không trả lời lại.
Anh biết là thủ đoạn của Lâm Tung như thế nào, anh đã sớm nghe qua từ trước.
Chỉ có điều là không ngờ đến lại dùng ở trên người của Hứa Như.
“Anh có thể dẫn cô ấy đi, nhưng mà ngày mai anh cũng sẽ đưa cô ấy trở về.” Lăng Thuần nói một cách chắc chắn.
Lý Thế Nhiên xoay người lại, Cao Bân đã đến nơi, anh ôm Hứa Như rời khỏi ban công, lúc đi xuống anh ôm chặt lấy eo thon của cô, để Hứa Như nằm ở phía trên anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT