“Ông ngoại, trong thời gian này cháu muốn ở bên cạnh ông.” Hứa Như nhíu mày.
“Ông ngoại biết, nhưng đúng lúc Lăng Thuần làm nghiên cứu phát minh, cháu đi học tập một chút cũng có thể hiểu hơn về Lâm Thị của chúng ta.” Giọng nói Lâm Tung đầy sâu xa.
“Xin lỗi, cháu không có hứng thú.” Hứa Như lạnh nhạt nói.
“Có phải bởi vì liên quan đến tôi đúng không?” Lăng Thuần nheo mắt lại.
“Đương nhiên là không liên quan đến chủ tịch Lăng, chỉ là gần đây tôi phải chuẩn bị giáo trình thực tập, không muốn mất tập trung, sợ làm chậm trễ hạng mục.” Sắc mặt Hứa Như rất thản nhiên.
Nhưng Lăng Thuần nhìn ra được cô bướng bỉnh hơn bất cứ ai.
“Tiểu Như, cháu không nghe lời ông ngoại nói sao?” Lâm Tung có chút tức giận.
“Ông ngoại, cháu không có ý này, nhưng vào lúc này cháu cũng không muốn tham dự bất kỳ công việc gì, hy vọng ông có thể hiểu.”
“Cháu là cháu gái của Lâm Tung này, là cháu gái duy nhất! Không phải ông ngoại ép cháu, mà đây là… đây là trách nhiệm của cháu!” Lâm Tung tức giận đập bàn.
Hứa Như cụp mắt xuống, cơ thể run lên.
Trách nhiệm.
Hai mươi lăm năm qua, cô vốn không biết thân phận và trách nhiệm của mình, bỗng nhiên nó đè nặng lên vai cô.
Cô cười lạnh.
“Cháu không có hứng thú với Lâm Thị.”
Sắc mặt Lâm Tung ngày càng trắng, nghe thấy Hứa Như nói thì càng tức giận đến mức đứng không vững.
Lăng Thuần lập tức đi tới đỡ ông ta, Lâm Tung chỉ vào Hứa Như, vừa bất đắc dĩ lại tức giận.
Hứa Như im lặng ngồi ở đó nhìn mẹ và Lăng Thuần đỡ ông ngoại lên lầu, cô cầm điện thoại gọi cho Lý Thế Nhiên.
Nhưng lúc này anh đang họp nên không cầm theo điện thoại.
Hơn mười phút sau, điện thoại Hứa Như mới vang lên.
Mà lúc này bác sĩ đã lên phòng ông ngoại, cô đứng ở hành lang.
“Bà Lý.” Giọng dịu dàng của Lý Thế Nhiên truyền đến.
Hứa Như cắn môi, một lúc lâu mới phát ra tiếng trầm thấp: “Ừm.”
“Em bị bắt nạt?” Lý Thế Nhiên nhạy bén hỏi.
“Không có.”
“Có, nói cho anh nghe, hửm?”
“Thật sự là không có, em chỉ nhớ anh.”
“Em còn không nói cho anh nghe thì đêm nay anh lập tức đến đó.” Lý Thế Nhiên nhìn lịch trình.
Mới ngày đầu tiên, anh cũng rất nhớ cô.
Anh thật sự không nên để cô đi.
“Hứa Như, ông nội tỉnh rồi.” Lúc này Lăng Thuần đi tới.
Lý Thế Nhiên nghe giọng nói này thì nhíu mày.
Anh biết là Lăng Thuần.
Đáy mắt dần dần trầm xuống.
“Em cúp máy trước, hẹn gặp lại.” Hứa Như cúp điện thoại.
Lý Thế Nhiên nghe tiếng tút tút thì khuôn mặt tuấn tú càng trầm xuống.
Anh gọi Cao Bân vào: “Hủy bỏ lịch trình ngày mai.”
“Cháu đang làm cái gì vậy?” Một giọng nói đầy mạnh mẽ đột nhiên vang lên từ bên ngoài, Lý Thành đi vào tới.
Lý Thế Nhiên nhíu mày: “Ông nội, sao ông lại đến đây?”
“Ngày mai họp hội đồng quản trị, cháu phải ở lại.” Lý Thành nói: “Lý Hằng cũng sẽ đến đây.”
Lý Thế Nhiên nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống.
“Không phải từ trước đến nay anh ta không tham dự cuộc họp hội đồng quản trị ở trong nước sao?”
“Nó đang ở Nam Thành, ông nghe nói gần đây nó lấy danh nghĩa là Lý Thị hợp tác với không ít công ty trong nước.” Lý Thành trầm giọng nói.
Rốt cuộc cũng không kiên nhẫn được nữa.
Lý Thế Nhiên vẫn không thay đổi sắc mặt, anh đã sớm biết lòng dạ hiểm ác của Lý Hằng.
Sao anh ta có thể bằng lòng ở nước C chứ, từ trước đến nay ở đó không phải là trụ sở chính của Lý Thị.
“Vâng, ông nội đại diện cháu tham gia cuộc họp hội đồng quản trị ngày mai.”
“Cháu muốn đi đâu?” Lý Thành trầm giọng nói.
“Nhà họ Lâm.”
“Cháu dâu của ông ở nhà họ Lâm?” Lý Thành lập tức hiểu rõ.
“Vâng, ông nội, có phải ông cũng không muốn cháu đánh mất cháu dâu của ông đúng không?” Lý Thế Nhiên nhướng mày.
“Đương nhiên, cháu dâu là quan trọng nhất, yên tâm, có ông ở đây thì Lý Hằng cũng không dám làm chuyện gì.”
Lý Thành thấy Lý Thế Nhiên đi thì gọi anh lại: “Gần đây cháu ở nhà họ Lâm, đúng lúc ông muốn nhìn xem Lý Hằng muốn làm gì.”
…
Nhà họ Lâm.
Hứa Như đứng bên ngoài cửa, bác sĩ cho ông ta uống thuốc, bệnh tình mới ổn định lại.
“Lăng Thuần, cậu vào xem ông đi.” Lâm Vy đi ra.
Sau khi Lăng Thuần đi vào thì hành lang chỉ còn lại Hứa Như và Lâm Vy.
“Tiểu Như, mẹ biết con cũng không muốn thừa kế Lâm Thị, nhưng đây là tâm nguyện của ông ngoại con.” Lâm Vy khó xử nói.
Hứa Như mím môi, cho nên cô không thể từ chối đúng không.
“Trước kia mẹ không chăm sóc con, hiện tại mẹ sẽ không ép buộc con, chỉ cần con không muốn, mẹ sẽ thuyết phục ông, mẹ sẽ trông coi Lâm Thị.”
“Mẹ, con…” Hứa Như nhìn mẹ, cô cũng không muốn kích thích ông ngoại, nhưng cô vừa mới thi đậu nghiên cứu sinh, sau này rất khó rút được thời gian vào Lâm Thị.
Hơn nữa cô học chuyên ngành y khoa, nhưng Lâm Thị lớn như thế nên nhất định phải có người thừa kế có năng lực.
Cô không có năng lực này.
“Mẹ hiểu, Tiểu Như, con không cần áp lực, ông ngoại giao cho mẹ.”
Hứa Như gật đầu, cho đến đêm khuya cô vẫn trằn trọc khó ngủ.
Khi điện thoại bên cạnh vang lên, Lý Thế Nhiên gửi cho cô một định vị.
Sân bay nước B.
Đôi mắt Hứa Như sáng lên, Lý Thế Nhiên đến đây sao?
Hình như anh rất bận ở Nam Thành, hiện tại trời rạng sáng, sao anh còn chạy tới đây…
Hơn nữa anh biết hiện tại Lăng Thuần cũng ở nhà họ Lâm thì nhất định sẽ tức giận.
Cô lập tức gọi cho Lý Thế Nhiên.
“Sao anh lại đến đây.”
Giọng Hứa Như mềm mại mang theo mấy phần làm nũng.
“Bên cạnh bà Lý có đàn ông, em cảm thấy anh còn ngồi yên được sao?” Giọng Lý Thế Nhiên lạnh lùng.
Hứa Như mím môi, sao anh biết được?
“Anh nói là Lăng Thuần sao?”
“Em cảm thấy thế nào?” Giọng Lý Thế Nhiên không nghe ra được cảm xúc.
Nhưng Hứa Như biết anh đang tức giận.
Cô cắn môi, nhíu mày nói: “Em cũng không biết anh ta sẽ ở nhà họ Lâm, nhưng cũng không có chuyện gì…”
Cuối cùng Hứa không nghe thấy được tiếng của mình.
Hô hấp Lý Thế Nhiên mang theo sự tức giận.
“Anh có nhà ở nước B, em dọn ra ngoài đi.” Giọng điệu Lý Thế Nhiên ra lệnh.
“Ông ngoại vừa phát bệnh, em không đi được.”
Đêm nay Lâm Vy và Lăng Thuần ở đây, nhưng ngày mai bọn họ phải đi làm, chỉ có cô có thể ở bên cạnh ông ngoại.
Tuy rằng có thể không được chào đón.
Nhưng dù sao ông ta cũng là người thân của mình, cô không thể buông bỏ trách nhiệm.
“Em nhất định phải chọc giận anh sao, hả?” Giọng Lý Thế Nhiên rất lạnh lẽo.
“Lý Thế Nhiên…”
“Bà Lý, em biết anh không yên tâm.”
“Anh không yên tâm chuyện gì.” Hứa Như nhíu mày.
Cho dù hiện tại Lăng Thuần đứng đối diện cô thì cô cũng sẽ giữ khoảng cách, hơn nữa cô cũng đã từ chối tham gia kế hoạch nghiên cứu phát minh thuốc của anh ta.
Tuy rằng không tránh khỏi chạm mặt, nhưng cô sẽ không thân thiết với anh ta.
“Anh không yên tâm, không có anh ở bên cạnh thì em rất ngốc.”
Hứa Như:…
“Anh mới ngốc…”
Tuy rằng có lúc cô ngờ nghệch, nhưng cũng không đến nỗi đó.
Ngược lại không có Lý Thế Nhiên ở bên cạnh thì nhiều lúc cô lại càng lý trí.
Lúc cô nhìn thấy anh thì say mê đến đầu óc choáng váng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT