Hứa Như đi đến gần anh ta: “Bác Kỷ sao rồi?”

Kỳ Chiến nhíu mày: “Có phải cô thuộc nhóm máu Rh – không?”

Hứa Như khựng lại rồi chậm rãi gật đầu, từ nhỏ cô đã thuộc nhóm máu hiếm, mà sao Kỳ Chiến lại biết thế này?

“Mẹ tôi cũng thuộc nhóm máu này, chúng tôi tìm thấy tên của cô ở trong kho máu.” Giọng nói của Kỳ Chiến rất nghiêm túc.

“Bác Kỳ muốn tôi hiến máu cho bác ấy à?” Hứa Như lập tức hỏi anh.

Kỳ Chiến gật đầu.

Hứa Như không khỏi nhìn Lý Thế Nhiên, cô trưng cầu ý kiến của anh trong vô thức.

Lý Thế Nhiên nhíu mày: “Nếu như sức khỏe của em tốt thì anh không có ý kiến.”

“Để tôi đi với anh.” Hứa Như nhìn Kỳ Chiến: “Bác Kỳ bị thương thế nào đấy?”

“Bà ấy bị tai nạn giao thông, vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu.” Gương mặt Kỳ Chiến lạnh băng.

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông luôn lạnh nhạt với hết thảy mọi chuyện ấy run rẩy.

Trái tim Hứa Như lại khẽ đau đớn.

“Bác Kỳ sẽ không sao đâu.” Hứa Như khuyên nhủ anh.

Sau khi đến phòng hiến máu, bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Hứa Như, chỉ có điều ba tháng trước Hứa Như đã rút máu một lần, bây giờ cơ thể cô đang thiếu máu.

“Cô Hứa, tình trạng sức khỏe của cô bây giờ không thích hợp để hiến máu.” Bác sĩ dặn dò một cách nghiêm túc.

Lý Thế Nhiên và Kỳ Chiến đứng bên ngoài tấm rèm, bác sĩ nói chuyện không nhỏ, bọn họ đều nghe thấy được.

Vừa mới nói dứt lời, Lý Thế Nhiên lập tức đi vào trong: “Thế thì không cần phải hiến máu nữa.”

“Tổng giám đốc Lý, để cho Hứa Như tự mình quyết định đi.” Kỳ Chiến cũng theo vào trong, giọng nói của anh ta rất mực lạnh lùng.

Vào lúc này, bác sĩ trong phòng cấp cứu vội vàng chạy sang: “Người bệnh vẫn đang chảy một lượng máu lớn, có nguồn hiến máu thích hợp nào hay không! Chứ bằng không người bệnh sẽ gặp nguy hiểm.”

Y tá vẫn còn đang liên hệ với những người có nhóm máu phù hợp, chỉ có điều trước mắt chỉ có một mình Hứa Như đến đây mà thôi.

“Rút của tôi cũng được.” Hứa Như lạnh giọng nói với họ.

Vốn dĩ định rời khỏi đây, nhưng nghe nói đến việc gặp phải tình trạng nguy hiểm, cảm giác đau xót lại chảy tràn trong lòng Hứa Như.

Cô không thể đi được.

“Anh không đồng ý.” Lý Thế Nhiên lại giữ chặt cổ tay của cô, dứt khoát muốn dẫn cô về.

Hứa Như cắn môi nhìn vào đôi mắt hằn lên vẻ giận dữ của Lý Thế Nhiên, rồi mới rút tay mình ra, nhưng cô vốn không khỏe bằng anh.

Thấy cô sắp bị kéo ra khỏi phòng hiến máu, Kỳ Chiến bèn chặn đường bọn họ lại.

“Lý Thế Nhiên, anh buông cô ấy ra!” Giọng nói của Lý Thế Nhiên lạnh căm, anh ta giơ tay nắm bàn tay còn lại của cô.

“Đừng hòng!” Lý Thế Nhiên híp mắt lại, ráng giựt tay của Hứa Như ra.

Hứa Như lại đứng về phía Kỳ Chiến, cô không hề nhấc bước.

Cô nhìn Lý Thế Nhiên: “Lần này em không thể đi về được.”

Cảm giác đó khiến cho bản thân cô cũng lạ lẫm, rõ ràng cô và bác Kỳ không thân thiết với nhau, nhưng lần nào gặp mặt, bác Kỳ cũng đối xử với cô hết sức dịu dàng, cũng rất niềm nở ân cần.

Cô không thể không lo cho bà ấy được.

Lý Thế Nhiên híp mắt, giọng nói mềm mại của cô lọt vào tai anh, khiến cho anh phải mềm lòng.

Anh mím môi nhìn về phía bác sĩ: “Hiến máu cũng được, nếu như sức khỏe của cô ấy gặp bất cứ vấn đề gì, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của các người.”

Bác sĩ nhíu mày, nhìn báo cáo sức khỏe của Hứa Như: “Rút 150cc, giảm thiểu mức độ tổn thương sức khỏe của cô ấy đến mức thấp nhất.”

“Hứa Như, cảm ơn cô.” Gương mặt cứng đờ của Kỳ Chiến rốt cuộc cũng thả lỏng ra, anh ta nhìn Hứa Như, ánh mắt trở nên phức tạp.

“Tôi chỉ muốn giúp bác Kỳ mà thôi.” Giọng nói của Hứa Như rất lạnh lùng, cô nhanh chóng nằm xuống.

Lý Thế Nhiên đứng bên cạnh cô, anh vẫn luôn nắm tay cô thật chặt, vốn dĩ cổ tay cô đã lạnh ngắt, vào giờ phút này, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh.

Sau khi rút máu xong, Hứa Như khép mắt lại, cơ thể cô yếu ớt đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

“Bà Lý, anh đau lòng.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên khàn khàn.

Hứa Như miễn cưỡng nở nụ cười: “Em không sao, chỉ hơi mệt một chút thôi, dù gì cũng có liên quan đến mạng người, em không thể khoanh tay đứng nhìn được.

“Mạng của em cũng là mạng, em đã nói rồi đấy, chỉ được một lần này thôi, sau này anh không để cho em mạo hiểm nữa đâu.” Lý Thế Nhiên bực dọc.

Hứa Như ngoan ngoãn gật đầu, chẳng bao lâu sau cô đã khép mắt lại ngủ mất, Lý Thế Nhiên giúp cô ghém lại mền rồi đi ra ngoài.

Ánh đèn đỏ trong phòng cấp cứu vẫn còn chưa tắt, Lâm Vy vẫn còn nằm bên trong.

Kỳ Chiến đứng ở một đầu hành lang, đầu ngón tay kẹp lấy điếu thuốc chưa được châm, vẻ phiền muộn hằn lên trên gương mặt anh ta.

Thấy Lý Thế Nhiên, anh ta nhếch môi trào phúng, rồi bước đến túm cổ áo của anh, thấy nắm đấm của anh ta sắp vung vào mặt mình, Lý Thế Nhiên bèn nhanh tay cản lại.

Anh nhấc chân đá một cút, đầu gối Kỳ Chiến đau đến nỗi anh ta gần như đứng không vững, may mà sau lưng còn có một bức tường.

Trong nháy mắt, Lý Thế Nhiên đã đè anh ta lên tường.

“Tính tình nóng nảy đến thế kia à.” Giọng nói của anh lạnh tanh, rồi anh buông tay ra.

Kỳ Chiến bóp cổ tay, ánh mắt trở nên thâm hiểm, nắm đấm dần siết chặt lại.

“Bị anh chọc tức đấy!” Kỳ Chiến tức giận quát lớn.

“Nếu như Hứa Như gặp chuyện gì không hay thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Kỳ Chiến lạnh lùng híp mắt lại, anh ta vung tay đấm vào tường, khiến cho y tá muốn nhắc nhở nhưng không dám lại gần.

Hai tiếng sau, Hứa Như tỉnh lại, cơ thể của cô quá yếu ớt, vẫn còn đang truyền nước.

Cô đã được đưa ra khỏi căn phòng hiến máu rồi chuyển đến phòng bệnh bình thường, Lý Thế Nhiên vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Thấy cô tỉnh dậy, Lý Thế Nhiên vẫn nhíu mày thật chặt: “Cảm thấy thế nào rồi?”

“Đỡ hơn nhiều.”

Vừa nghĩ đến bà Kỳ, Hứa Như lo lắng hỏi anh: “Bà Kỳ sao rồi?”

“Đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm rồi.” Lý Thế Nhiên nói, gương mặt anh hơi sa sầm.

“Vậy thì tốt.” Hứa Như cảm thấy yên tâm hơn.

Sau khi truyền nước xong có thể xuất viện được ngay, Hứa Như muốn đến thăm Lâm Vi, gương mặt Lý Thế Nhiên sa sầm, ra vẻ không đồng ý.

Hứa Như không khỏi bĩu môi, cô lay cánh tay anh: “Em chỉ đi qua nhìn thử xem sao thôi, anh cũng đừng nhỏ nhen như vậy chứ?”

Nhỏ nhen?

Bây giờ Lý Thế Nhiên còn tức giận hơn, vợ của anh vì một người xa lạ mà lại cho đi máu của mình, anh còn bình tĩnh nổi hay sao?

“Ừm, nhỏ nhen như vậy đấy.” Lý Thế Nhiên thừa nhận.

“Em thật sự chỉ đi qua đó nhìn thử mà thôi, bác sĩ Lý, đại thần Lý…” Hứa Như nhìn anh với vẻ trông đợi, đôi mắt của cô dịu dàng như nước.

Cuối cùng Lý Thế nhiên cũng quay đầu đi, vào lúc này, cánh cửa thang máy mở ra, anh không nói tiếng nào đã dẫn cô đi, Hứa Như tức giận vô cùng, cô lập tức hất tay anh ra.

Lý Thế Nhiên ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, không cho phép cô giãy giụa.

Vào lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, người gọi đến là Tống Mỹ.

“Mẹ ạ?”

“Mẹ nghe nói bà Kỳ bị thương, con có đi thăm bà ấy chưa?” Tống Mỹ tỏ vẻ lo lắng.

“Con tới bệnh viện hiến máu cho bác ấy rồi, nhưng có điều vẫn còn chưa sang thăm bác.” Hứa Như nhíu mày, cô không khỏi trừng mắt nhìn Lý Thế Nhiên.

“Có thời gian thì con đi thăm bà ấy nhé, rồi gửi lời thăm hỏi của mẹ luôn.” Tống Mỹ dặn dò cô.

“Con biết rồi.”

Hứa Như nhìn Lý Thế Nhiên: “Đây là mệnh lệnh của mẹ em, không được kháng lại.”

Sau khi nói dứt lời, cô bèn quay lưng đi vào trong bệnh viện.

Lần này Lý Thế Nhiên không cản cô lại, nghĩ đến nhóm máu đặc biệt của Hứa Như và thái độ của Tống Mỹ, ánh mắt anh trở nên tối sầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play