“Bây giờ là thời gian cuối cùng của cô.” Người lái xe lạnh lùng nói.

“Rốt cục anh là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng. Tôi cũng chỉ là nhận tiền làm việc.” Dứt lời, người lái xe đẩy cửa xuống xe.

Cửa phía sau xe bị mở ra, Hứa Như bị anh ta ép kéo xuống xe.

“Anh đừng đụng vào tôi!” Hứa Như tức giận đẩy anh ta ra, nhưng sức mạnh của đàn ông rất lớn, Hứa Như bị anh ta kéo đến rách cả đầu gối.

Đau đến mức cô không thể đứng vững. Màn đêm dày đặc, trước mặt là vách núi nguy hiểm, cô bị đẩy đến bên bờ vực.

Xung quanh một vùng tăm tối, Hứa Như bị đẩy không thể không quỳ xuống. Đối mặt với vách núi cao hàng nghìn mét, sắc mặt dần nhợt nhạt.

Người đứng sau… muốn để cho cô chết?

“Là Trần Minh Thành sai ông đến giết tôi?” Hứa Như đột nhiên ngẩng đầu.

Ngoại trừ người đàn ông kia, cô cũng không biết còn ai có thể hận cô như thế nữa.

Sắc mặt người lái xe vẫn lạnh lùng như vậy: “Cô thấy vậy thì chính là vậy.”

Hứa Như nhíu mày, cắn môi, giờ khắc này, trong lòng đau tê tái.

Không…Cô không thể chết!

Tay người đàn ông áp sát vào lưng cô, nghiễm nhiên muốn đẩy Hứa Như xuống.

Tay của cô có ý đồ muốn tóm lấy cái gì đó, xung quanh lại toàn là cỏ dại hoang vu, nắm được cũng chỉ là bùn đất mà thôi.

Tâm trạng Hứa như dần dần trầm xuống, màn đêm đen kịt, không nhìn thấy dưới đáy vực thăm thẳm kia là gì.

Nhưng cô rơi xuống, cũng chỉ có một kết quả.

Nhắm chặt mắt lại, cô dùng hết sức mình phản kháng, người lái xe hiển nhiên trở tay không kịp, bị Hứa Như khống chế được.

Nhưng trên tay cô không có vũ khí, lực của hai cánh tay căn bản là không thể so sánh với tay của đàn ông.

“Chẹp, cô bướng bỉnh cọ quậy, còn tưởng rằng mình có thể chạy thoát? Nằm mơ!” Người đàn ông tức giận nói, giữ tay Hứa Như lại từ phía sau toan đẩy cô đến bên vách núi.

Chân Hứa Như giẫm chặt lên những mảnh đá vụn, nửa người đã ở trong không trung. Cô nắm lấy cánh tay người đàn ông, dựa vào sức lực của anh ta mới có thể cân bằng được cơ thể.

“Anh làm vậy là giết người… Phạm pháp!” Hứa Như tức giận hét lên, đồng thời cố lùi về đằng sau.

Người đàn ông đỏ mắt, ạnh lùng nói: “Ai bảo cô đắc tội với người không thể đắc tội!”

Lúc này, tiếng thắng xe chói tai truyền đến, đồng thời đèn xe sáng rọi chiếu tới. Hứa Như nhắm mắt lại, nhưng lại bị người đàn ông đẩy ra sau thêm nửa mét.

Chân của cô dường như không còn sức, cả người ngã ngồi xuống, chỉ có thể ôm lấy chân của người đàn ông mới không bị rơi xuống dưới.

Thấy có người tới, người đàn ông tối sầm mặt, dùng hết sức đẩy Hứa Như xuống, nhưng vừa mới động tay, bả vai đã bị người khác khống chế.

Hứa Như ngẩng đầu, rõ ràng mắt nhìn lờ mờ như vậy, nhưng khuôn mặt tuấn tú của Lý Thế Nhiên lại gần trong gang tấc. Cô suýt chút nữa thì bị mê hoặc.

“Nắm tay của anh!” Thấy Hứa Như sững sờ, sắc mặt Lý Thế Nhiên trầm xuống.

Hứa Như dừng lại một chút, cổ tay đã được Lý Thế Nhiên nắm lấy, cô buông lỏng tay còn lại, lập tức nắm chặt lòng bàn tay của Lý Thế Nhiên.

Người đàn ông bị cô níu lại đã bị Cao Bân khống chế, Hứa Như thở phào nhẹ nhõm, khoảnh khắc được Lý Thế nhiên kéo lên, cả người hoàn toàn không còn chút sức lực.

Không dám về sau nhìn, người đàn ông vừa rồi… Nếu không phải cô ôm chặt lấy anh ta, chỉ sợ……

Ngước mắt, Lý Thế Nhiên ôm chặt cô trong lòng, mùi hương quen thuộc toả ra, nhịp tim Hứa Như dần dần bình phục trở lại.

“Anh làm sao… lại ở đây.” Lúc Hứa Như nói, giọng vẫn còn run.

Toàn thân cô đều là mồ hôi lạnh, cơ thể vẫn còn run lên nhè nhẹ.

Lý Thế Nhiên nâng khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô lên, đôi môi mỏng hôn lên mi cô, vòng tay dần dần ôm chặt hơn.

Anh cũng đang run, cũng đang sợ.

Lúc xuống xe anh căn bản không nhìn thấy bóng hình Hứa Như, từng bước một đến gần, nhìn thấy cô giãy dụa bên bờ vực. Khoảnh khắc này, nhịp tim mới đập trở lại.

Thật may mắn, cô vẫn còn đó.

“Làm sao anh lại để bà Lý một mình cơ chứ.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.

Hứa Như cảm thấy ấm lòng, nghe tiếng tim Lý Thế Nhiên đập, cô dần dần nhắm mắt lại, thả lỏng…

Cách đó không xa, Cao Bân đã khống chế được người tài xế. Lý Thế Nhiên ôm lấy Hứa Như đặt cô vào trong xe. Còn anh xuống xe đi về phía người đàn ông kia.

Người đàn ông quỳ trên mặt đất, Cao Bân trói tay anh ta lại, nắm lấy cổ áo anh ta. Người đàn ông không thể không ngẩng đầu.

Nhìn thấy Lý Thế Nhiên, sắc mặt anh ta từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.

“Ai sai anh đến?” Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, giọng nói lạnh lùng.

Người đàn ông không nói gì, cắn chặt lưỡi, lúc Lý Thế Nhiên phát hiện ra hành động của anh ta, người đàn ông đã cắn lưỡi tự sát.

“Giám đốc Lý…” Cao Bân lập tức kiểm tra xem người đàn ông còn thở không, sắc mặt trầm xuống.

Lý Thế Nhiên đứng lên, nhíu mày, ánh mắt trầm tư.

Một lúc sau, anh lạnh lùng giao phó: “Tìm hiểu xem trong khoảng thời gian này anh ta tiếp xúc với những ai. Còn anh ta, giao cho cục cảnh sát.”

Trên đường về Hứa Như ngủ không ngon giấc, trong mơ luôn luôn lặp đi lặp lại cảnh tượng cô ở bên bờ vực. Người đàn ông có vết sẹo trên mặt hung hăng tàn nhẫn đẩy cô xuống vách núi ——

A ——

Hứa Như mở to mắt, cảnh vật xung quanh hoàn toàn xa lạ khiến cô run lên.

Nơi này là… khách sạn?

Bên ngoài sắc trời đã sáng, Hứa Như ngồi xuống, hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, cô cũng không biết mình ngủ từ lúc nào.

Người đàn ông có vết sẹo kia đâu?

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ngước mắt, Lý Thế Nhiên đã đi tới.

Hứa Như lập tức chạy tới ôm lấy anh. Lý Thế Nhiên cưng chiều xoa xoa đầu cô: “Không sao. Ừm?”

Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn cô lên, cho dù sắc mặt có ôn hòa, nhưng vẫn không che giấu được sự mệt mỏi.

Anh cả đêm không ngủ?

Hứa Như nhón chân lên, mắt nhìn Lý Thế Nhiên nghẹn ngào.

“Lý Thế Nhiên. Cám ơn anh đã cứu em.” Cô nói rõ từng chữ từng câu.

Tối hôm qua nếu không phải anh đến, cô không thể nghĩ tới hậu quả.

“Không được phép nói cảm ơn, là anh cám ơn em, đã ở lại bên anh.” Lý Thế Nhiên ánh mắt ấm áp dịu dàng nhìn cô. Sau đó nâng cằm cô lên đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cô.

Hứa Như chủ động ôm lấy vai anh. Cho dù mệt mỏi, nhưng giờ khắc này lại không chỉ là như vậy. Đẩy tay một cái, Lý Thế Nhiên bị cô nằm đè lên.

Lý Thế Nhiên nở nụ cười: “Hả? Lý phu nhân gấp gáp vậy sao?”

Hứa Như mặt ửng đỏ, một lần nữa chủ động hôn Lý Thế Nhiên. Lần này, người đàn ông nhanh chóng chuyển từ thế bị động sang chủ động…

……

Nhà họ Kỳ.

Kỳ Chiến cả đêm không ngủ. Trợ lý đã tìm ra được vị trí chiếc xe kia. Nhưng khi tìm ra thì trong xe đã không còn ai.

Về sau mới biết được Lý Thế Nhiên đã đưa Hứa Như đi.

Trong lòng cảm thấy bức bối.

Một quyền đánh tới vách tường, Kỳ Chiến lạnh lùng nheo mắt lại.

Ngước mắt, Tần Nhi không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, trế giễu nhìn anh ta.

“May mà đây là nhà tổ, anh tối qua một mình đợi trong phòng đọc sách. Bà Kỳ sẽ hoài nghi tình cảm chúng ta đó.” Tần Nhi bất mãn nói.

Kỳ Chiến mặt không biểu cảm cười nhạt: “Chúng ta vốn không có tình cảm.”

Tần Nhi ngẩn người, người đàn ông này đúng là ác miệng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play