Lý Thế Nhiên rời khỏi văn phòng, ở bên ngoài, Lục Hoan vẫn chưa đi.
Cô ta thấy Lý Thế Nhiên ra ngoài thì đi tới đón tiếp: “Tổng giám đốc Lý, bên ngoài trời mưa rất to, anh có muốn đợi mưa tạnh rồi mới đi không, vừa rồi tôi đã đặt đồ ăn khuya cho anh.”
Cô ta nói xong thì đưa hộp cơm tới.
Lý Thế Nhiên dừng chân, nhìn đồng hồ, lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi phải về nhà, cô cũng về sớm đi.”
Cảm thấy hụt hẫng, Lục Hoan thấp giọng nói: “Hôm nay tôi không mang theo dù, cũng không lái xe, chỉ sợ không về được.”
“Tôi đưa cô về trước.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Lục Hoan nhanh chóng đi theo, theo bản năng muốn ngồi vào ghế lái phụ thì bị Lý Thế Nhiên đã từ chối.
“Đây là chỗ của bà Lý.”
“Thế Nhiên, hiện tại anh thật sự ngày càng xa cách với tôi.” Lục Hoan không khỏi tức giận nói.
Cô và Lý Thế Nhiên đã quen biết nhiều năm, mặc dù trước kia không thân thiết, nhưng cũng không xa cách giống như bây giờ.
“Lục Hoan, cô là bạn học của tôi, tôi cũng rất tán thưởng cô, nhưng chỉ thế thôi.” Lý Thế Nhiên lạnh nhạt nói.
Lục Hoan nhìn ngoài cửa sổ, sương mù trong mắt ngày càng nhiều, một lúc sau, cô ta thấy Dược Phẩm Thiên Nhất càng lúc càng gần hơn.
Hứa Như vừa ra ngoài, đang định gọi xe về, nhưng trời mưa nên xe cũng ít, cô đứng ở ven đường đã ướt nhẹp, vẫn chưa bắt được xe.
Một chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng bên cạnh, Hứa Như sửng sốt, rất nhanh đã nhận ra xe của Lý Thế Nhiên.
Sao anh lại đến đây?
Cô nghĩ anh về nhà lâu rồi.
Hứa Như đứng ở ven đường, lùi lại mấy bước nhưng không lên xe.
Cách cửa sổ xe, ánh mắt Lý Thế Nhiên lạnh xuống, nhấn còi một cái.
Hứa Như vẫn không nhúc nhích, cô nhìn xung quanh xem có xe hay không.
Nhưng bên tai vang lên tiếng còi xe liên tục, Hứa Như tức giận trừng mắt nhìn Lý Thế Nhiên, anh hạ cửa kính xe xuống, giọng nói lạnh lẽo: “Lên xe.”
Giọng mệnh lệnh khiến Hứa Như bực bội, nhưng rốt cuộc thì vì người ướt khó chịu, cô cũng không bướng bỉnh nữa!
Cô không ngồi vào ghế lái phụ mà mở cửa sau.
Cô nhìn thấy Lục Hoan liền sửng sốt.
Cô chẳng tỏ cảm xúc gì, lên xe xong, Lý Thế Nhiên ném khăn lông tới: “Lau khô.”
Hứa Như xụ mặt, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Hoan nhìn hai người vẫn không nói chuyện với nhau thì khóe miệng khẽ cong lên, cô ta dò hỏi Hứa Như: “Bà Lý bình thường rất bận sao?”
Lúc này Hứa Như mới quay đầu lại: “Cũng ổn, không phải tăng ca.”
“Vậy thì tốt rồi, gần đây Thế Nhiên rất bận, cô quan tâm đến anh ấy nhiều vào nhé.” Lục Hoan dịu dàng nói, giọng nói lại mang theo mấy phần mạnh mẽ.
Hứa Như đương nhiên nghe ra được ý của cô ta, nhìn khuôn mặt trang điểm tinh tế của Lục Hoan, cách ăn mặc thời thượng, phong thái tiểu thư nhà danh giá, chắc gia đình rất có điều kiện.
Cô nhíu mày: “Tôi nghĩ bên cạnh tổng giám đốc Lý không thiếu người quan tâm.”
Cô nói xong thì xe đột nhiên phanh gấp lại, hai người phụ nữ ngồi phía sau hoảng sợ, Lý Thế Nhiên lại lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi không thấy đèn đỏ.”
Hứa Như:…
Cô vô thức trừng mắt nhìn Lý Thế Nhiên, người đàn ông này cố ý!
Lục Hoan bị dọa sắc mặt tái nhợt, theo bản năng nắm chặt tay vịn, không dám nói thêm nữa.
Không bao lâu sau Lục Hoan xuống xe, nhưng mùi nước hoa trên người cô ta vẫn còn trong xe, Hứa Như không vui nhíu mày lại, vẫn luôn xụ mặt cho đến khi về đến nhà họ Lý.
Hứa Như xuống xe, gió lạnh thổi tới, không nhịn được hắt hơi mấy cái.
Quần áo trên người ướt sũng, cô mặc áo màu trắng, lúc này có thể nhìn loáng thoáng áo lót màu đen bên trong, rất quyến rũ ánh nhìn.
Hứa Như giơ hai tay muốn che đi, nhưng khi Lý Thế Nhiên đi tới, từ góc độ trên cao xuống hoàn toàn nhìn được rõ ràng.
Anh híp mắt lại, môi mỏng hơi cong lên: “Giấu đầu lòi đuôi?”
Hứa Như đỏ mặt, hoá ra người đàn ông này vẫn luôn nhìn ngực cô!
Cô bước nhanh về phía trước, nhưng Lý Thế Nhiên chân dài, nhanh chóng đuổi theo.
Anh sải tay dài ôm cô vào lòng, lập tức cảm thấy ấm áp không ít.
Cô nghĩ đến chuyện Lục Hoan cũng ở trong xe lúc nãy, không nhịn được hỏi: “Buổi tối anh và cô Lục ở cùng nhau sao?”
Lý Thế Nhiên nhíu mày, giọng lạnh nhạt: “Em để bụng à?”
Có để ý không?
Hứa Như nhất thời không trả lời, đương nhiên là để ý, để ý chết tiệt!
Nhưng cô sẽ không thừa nhận trước mặt Lý Thế Nhiên: “Không liên quan đến em.”
Cô vừa dứt lời, Lý Thế Nhiên hung dữ nắm lấy cằm cô, anh dồn Hứa Như vào một góc thang máy, đôi mắt đen nguy hiểm: “Bà Lý, em có để ý không?”
Anh lặp lại câu hỏi, dường như không có được đáp án thì không bỏ qua.
Hứa Như hoảng sợ khí thế lạnh lùng của anh, cô run rẩy nhưng vẫn lắc đầu.
Lý Thế Nhiên hôn cô mãnh liệt, Hứa Như mở to mắt nhưng không có chỗ trốn.
Cô chống tay lên ngực Lý Thế Nhiên nhưng chỉ vô dụng, càng hôn càng sâu, cô đột nhiên mở to mắt, cắn mạnh một cái.
Mùi máu tươi lan ra, Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, nhéo má Hứa Như, sự kháng cự rõ ràng trong mắt cô.
Anh hít thở sâu, kiềm nén cơn tức giận của mình.
Hứa Như lập tức đẩy anh ra, lúc cửa thang máy mở ra, cô nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lúc nãy, cô đã nghĩ thông suốt một chuyện.
Lý Thế Nhiên vừa vào cửa đã thấy Hứa Như tháo nhẫn kết hôn, cô đứng ở trước mặt anh, hít sâu nói: “Lý Thế Nhiên, chúng ta ly hôn đi.”
Chúng ta ly hôn đi.
Sắc mặt Lý Thế Nhiên vốn lạnh lẽo, lúc này càng âm u hung ác, cả người tản ra khí thế khiến người khác hoảng sợ, Hứa Như lùi lại phía sau theo bản năng.
Sắc mặt anh rất đáng sợ, đáy mắt tràn đầy sự tức giận ngút trời, từng bước đi đến gần, cuối cùng, Hứa Như không thể không ngã xuống sô pha.
Mà Lý Thế Nhiên chậm rãi đi tới, nghiêng người về phía trước.
“Hứa Như, em muốn ly hôn? Hả?” Giọng anh rất bình tĩnh, nhưng sâu thẳm trong đó là sự lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Hứa Như bị Lý Thế Nhiên dọa sợ, cho dù đôi khi anh tức giận cũng rất đáng sợ, nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ, cô cảm thấy có lẽ một giây sau anh sẽ ức hiếp cô chết mất.
Cô sợ dáng vẻ này của Lý Thế Nhiên, nhưng cô đã quyết định, cô không muốn tiếp tục đắm chìm.
“Phải, Lý Thế Nhiên, ngay từ đầu chúng ta đã nói cuộc hôn nhân này chỉ là theo nhu cầu, hiện tại tôi không cần anh nữa.” Hứa Như tàn nhẫn nói.
Cô nói xong câu này thì trong lòng vô cùng đau đớn.
Thậm chí đáy mắt tràn ngập sương mù, cô hít thở sâu một cái, cố gắng không bật khóc trước mặt Lý Thế Nhiên.
Cô không dám nhìn anh.
Lý Thế Nhiên lại không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên mặt cô, môi mỏng chậm rãi cong lên nở nụ cười trào phúng: “Em muốn ly hôn, em có chắc mình có thể chấp nhận được hậu quả không? Hả?”
Hứa Như dừng một chút, hậu quả.
Cô không khỏi ngẩng đầu lên, sắc mặt Lý Thế Nhiên rất lạnh, rất vô tình.
Từ trước đến nay, anh đều dịu dàng ga lăng trước mặt cô, nhưng bây giờ, anh khiến Hứa Như cảm thấy sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT