“Con gái, cậu ta đang nói gì vậy?” Tống Mỹ sững sờ.

“Anh ta đang nói bậy nói bạ đó, bây giờ trắng tay rồi thì bắt đầu đi khắp nơi cắn người lung tung như vậy đó, ban đầu không biết tôi mù mắt thế nào mà mới đi thích anh.” Ngữ khí của Hứa Như cực kỳ lạnh lẽo, cô kéo theo Tống Mỹ rời đi.

Nói thêm một câu với Trần Minh Thành cũng là đang lãng phí thời gian quý giá của cô.

Sự tức giận khiến cho Trần Minh Thành đuổi theo, nhưng mà vệ sĩ bên cạnh Hứa Như đã ngăn anh ta lại rồi, anh ta híp mắt lại, sự căm hận càng lúc càng sâu.

Lúc này, chuông điện thoại reo lên.

Trần Minh Thành lấy điện thoại ra, sắc mặt từng chút từng chút trắng bệch, cuối cùng lộ ra một thần sắc tuyệt vọng.

“Mẹ—”

Bệnh viện Trung Tâm.

Trên đường Trần Tâm bị đưa ra ngoài thì đã không còn thở nữa, lúc Trần Minh Thành chạy tới thì Trần Tâm đã được đưa vào trong nhà xác rồi.

Một nện hung hăng đấm vào trên vách tường, đáy mắt Trần Minh Thành đỏ bừng như máu tanh: “Mẹ tôi tại sao lại đột nhiên bệnh nặng như vậy?”

Nhìn thấy bác sĩ đi ngang, Trần Minh Thành liềm túm lấy cổ áo ông ta truy hỏi.

Bác sĩ cau mày: “Căn cứ theo báo cáo sức khỏe của bà Trần Tâm, bà ta đã uống quá nhiều thuốc ngủ vào trong người nên mới dẫn đến cơ thể không chịu đựng nổi.”

Thuốc ngủ…

Trước đây lúc Trần Tâm ở bệnh viện tâm thần, đích thực là luôn uống thuốc ngủ, nhưng mà bác sĩ đã kiểm soát chặt chẽ việc dùng thuốc.

Trần Minh Thành híp mắt lại, rồi căn dặn trợ lý ở đằng sau: “Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện về mẹ tôi ở trong tù tháng này!”

“Rõ.”

“Tổng giám đốc Trần, nguồn đầu tư của công ty mới vẫn chưa có, nếu như không có người đầu tư nào chịu đầu tư nữa thì chỉ e là công ty sẽ bị hủy.”

Trần Minh Thành híp mắt lại, sự căn hận lan tỏa, anh ta lạnh lùng nói: “Tiếp tục tìm bên đầu tư cho tôi!”

Hứa Như biết chuyện Trần Tâm mất từ miệng của Lưu Thanh, chuyện này mới sáng sớm đã bị đăng báo rồi, nhưng sau đó rất nhanh đã bị xóa bỏ.

Trần Tâm tháng trước mới đi tù, chưa đến một tháng thì đã bị bệnh nặng, trong chuyện này khó tránh khiến người ta hoài nghi.

Chỉ là, Trần Tâm năm đó có ơn với nhà họ Hứa, lúc này đột nhiên lìa đời, Hứa Như suy cho cùng cũng có chút chua xót.

Ba ngày sau là tang lễ của Trần Tâm, Hứa Như cũng không có quan tâm tin tức nữa, mấy ngày hôm nay Lý Thế Nhiên đi công tác, cô bình thường đều ở căn hộ với mẹ, mỗi ngày đều qua nhà cũ xem xét công trình.

Mà sau khi tang lễ của Trần Tâm kết thúc, Trần Minh Thành lái xe đến tiểu khu đường An Ninh.

Bên cạnh đặt một bản kế hoạch, chỉ là đã lật đến nát tè lè từ lâu rồi những vẫn không có bất kỳ công ty hay là nhà đầu tư nào đầu tư cả.

Còn có một bản điều tra liên quan đến Lý Thế Nhiên, cả Nam Thành này, anh ta vậy mà lại khống chế bốn công ty đầu tư lớn nhất rồi.

Lúc Hứa Như rời khỏi đã là buổi tối, xe của tài xế đỗ ở bên ngoài, Hứa Như đi xuống lầu, một bóng ảnh ở không xa kia liền xuất hiện trong tầm mắt.

Cô ngừng bước chân lại, cảnh giác nhìn anh ta.

“Anh đến làm gì?” Hứa Như nhàn nhạt hỏi.

“Cô quên rồi sao? Tôi cũng đã từng ở chỗ này.” Biểu cảm lúc này của Trần Minh Thành mang đầy sự bị thương sâu thẳm.

Không có ai biết, mấy ngày nay một tháng nay anh ta đã trải qua biết bao nhiêu chuyện.

Tần Nhi xảy thai, nhà họ Tần đề nghị giải trừ hôn ước, anh ta bị đuổi ra khỏi Tần Thị, tự lập một mình nhưng mãi vẫn chưa có khởi sắc, cho đến bây giờ, mẹ anh ta lại chết bất đắc kỳ tử.

Tất cả những chuyện này giống như là bị người ta tính kế vậy, anh ta không thể không hoài nghi Hứa Như.

Nhưng mà, tại sao lại là cô.

Anh ta siết chặt nắm đấm, tiến lên trước túm lấy cổ áo của Hứa Như, dưới đáy mắt cháy rực một sự tức giận nồng đậm: “Hứa Như…tại sao cô lại phải làm như vậy?”

“Anh đang nói gì vậy?” Hứa Như cau mày, chống tay trên ngực anh ta.

“Bây giờ mà cô còn muốn giả vờ sao? Tôi không ngờ cô lại trở nên ác độc đến như vậy, hại chết con của tôi, bây giờ còn hại chết mẹ của tôi!”

“Bốp” một tiếng, cú bạt tay của Hứa Như hung hăng giáng vào mặt của Trần Minh Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play