Chuyện của R7CKY bị Đường Thi bỏ ra sau đầu, cuối tuần này, cô đi phỏng vấn cùng với Khương Thích. Kết quả vừa đến đó thì gặp 2 anh em Vưu Kim và Khắc Lý Tư ngoắc tay về phía bọn họ: “Ây? Qua đây đi?”

Đường Thi cười nói: “Tôi cũng đoán được 2 người cũng sẽ tới.” “Dù sao đây cũng là một sự kiện lớn trong giới này nên làm sao có thể thiếu chúng tôi được.”

Vưu Kim híp mắt, nở nụ cười: “Bạc Dạ cũng tới đây, đã tới đây được một lúc rồi.”

Sắc mặt của Đường Thi không thay đổi, chỉ nhẹ giọng nói: “Ừ.

“Này, tính tình tốt hơn rồi đấy.” Khắc Lý Tư thở dài xúc động ôm Đường Thi vào lòng.

“Lúc trước nghe thấy 2 chữ Bạc Dạ như là kẻ thù giết cha nhưng bây giờ khi nghe thấy Bạc Dạ thì mặt không đỏ tim cũng không đập nữa. Ôi bảo bối, cô đúng là khiến chúng tôi nở mày nở mặt rồi đấy.

Đường Thi mỉm cười: “Con người luôn thay đổi mà.” Có một câu hát, đừng động lòng, nhìn thấy anh thể này, em không còn gì hối tiếc nữa.

Nửa giờ sau khi Đường Thi chụp ảnh trang điểm, Bạc Dạ đi tới, mặc một bộ âu phục, tư thế mạnh mẽ, khi anh đi qua thì khí chất ngời ngời, hơn nữa so với lúc trước càng trầm lắng hơn nhưng không thiếu được vài phần kiêu ngạo

Khi anh vừa đến sảnh, Bạc Dạ còn chưa kịp chào hỏi mấy đối tác thì đã có một người lao tới chỗ anh, ngực nở eo thon, gương mặt trang điểm đậm, chẳng khác gì mấy ngôi sao Âu Mỹ, đôi giày cao gót bước từng bước về phía Bạc Dạ.

Khuôn mặt của Bạc Dạ sợ hãi, sắc mặt thay đổi liên tục, trong lòng anh như gào thét, yêu quái đừng qua đây!

Tuy nhiên, ngay khi anh vừa định nói thì người phụ nữ đã lao thẳng vào vòng tay của Bạc Dạ.

Vưu Kim và Khắc Lý Tư nhìn thấy từ xa, lắc lắc đầu. Ai, bộ dáng của Bạc Dạ vẫn vậy mà.

Bạc Dạ bị người lao thẳng đến mức lui mất vài bước, Lâm Từ chậm rãi đi tới ở bên vì còn làm các thủ tục, lúc này nhìn thấy Bạc Dạ đứng ở nơi đó, liền sửng sốt: “ơ? cậu Dạ, cậu…”

Người phụ nữ trong lòng Bạc Dạ ngẩng đầu lên: “Anh Dạ, em rất nhớ anh! Lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”

Trí nhớ trong đầu của Bạc Dạ bắt đầu xoay chuyển, xoay chuyển đến hơn nửa cái đầu anh cũng không nhớ ra nổi người phụ nữ trước mặt này là ai, chỉ có thể mỉm cười một cách cứng ngắc: “Xin…chào…”

Lâm Từ đi qua, nhìn người phụ nữ hồi lâu, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, nói: “Cô Thạch, cô làm vậy đã dọa cậu Dạ rồi.”

Thạch Họa không tin, cô ta nắm lấy cổ áo của Bạc Dạ: “Anh Dạ, anh nói xem có phải anh bị em dọa rồi không.”

Bạc Dạ cau mày, kéo kéo chiếc cà vạt của mình, lui. về sau vài bước, thành thật mà nói: “Cô dọa tôi sợ đấy.” “..” Tóm lại Thạch Họa vẫn không tin: “Trước đây anh thích em nhất, anh quên rồi sao?”

Bạc Dạ lắc đầu: “Tôi quên rồi.”

Thạch Họa nghe vậy lại định lao về phía trước, Bạc Dạ nhanh chóng chuẩn bị quay đầu rời đi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Khắc Lý Tư và Vưu Kim đang cười nhạo ở đằng xa, xem trò hề của bọn họ như đang xem phim truyền hình dài tập.

Anh vừa phân tâm một chút thì Thạch Họa từ phía sau ôm lấy anh: “Nghe nói trước đây anh đã kết hôn nên em không tới quấy rầy anh nữa. Nhưng mà tốt quá anh đã ly hôn rồi, như vậy chúng ta lại có thể bên nhau như trước?”

Trong lòng Bạc Dạ muốn chửi mẹ nó rốt cuộc cô là ai, ánh mắt của anh phóng tới trên người của Lâm Từ, ý tứ muốn Lâm Từ hỗ trợ, kết quả Lâm Từ lắc đầu, dùng ánh mắt trả lời, đây là là nợ phong lưu trước đây của anh, tự mình giải quyết đi

Bạc Dạ tức muốn hộc máu, định nói cô ta nên rụt rè một chút, kết quả có âm thanh truyền từ phía xa, còn mang theo chút giật mình: “Anh Lâm Từ, anh cũng tới rồi sao? Người… Các người…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play