Tô Nhan đứng ở cổng, cau mày, “Kêu Thất Thất mở cửa lớn ra một chút, anh ấy không lái xe vào được”

“Không lái vào được thì đừng vào” Đường Duy cười lạnh, không chút nghĩ ngợi nói, “Cũng không mời anh ta”

Trì Liệt ló đầu ra từ trong xe qua cửa sổ, lẩm bẩm, “Đường Duy vô tình như thế, để tôi cọ bữa cơm không được sao?”

“Không được:’ Đường Duy ngoài cười nhưng trong không cười, đưa tay tới kéo Nhan Nhan qua, “Cái xe nát kia có gì tốt mà ngồi chứ”

Tô Nhan còn chưa có nói gì, trên mặt Đường Duy hiện lên nỗi oán giận. Cô lùi về sau một bước, sửa lại chút tóc rồi cô cười nói: “Thật quá khách sáo rồi, tôi tự mình vào được”

Cô nhớ rắng người gọi cô đến đây là Lam Thất Thất, thế nào người ra đón lại là… Đường Duy.

“Anh và em cần phải khách sáo như thế không?”

Đường Duy biết Tô Nhan là đang cố tình giả mù sa mưa, nhưng ‘thật không may, đôi khi cậu thích cái tính âm dương quái khí, nắng mưa thất thường này của cô, cùng cô chơi: “Tất nhiên, nếu em nói cảm ơn, anh cũng rất vui vẻ.”

Tô Nhan gần như là cười lạnh, cảm ơn cậu?

Đúng vậy, nói lời cảm ơn với anh đúng là sự tàn nhẫn.

Khi cô và Đường Duy đang vô cùng sốt ruột, cô vẫn chưa tắt xe, bóp còi: “Thực sự không muốn cùng anh đi vào?”

Tô Nhan nói: “Tôi đến với Lam Thất Thất, nên muốn tìm một chỗ đậu xe, nhưng hoa viên của họ rất lớn”

Đường Duy chắc như đỉnh đóng cốt: “Em có thế đi về.”

*..” Trì Liệt vò đầu: “Nếu không hai người đánh một trận đi?”

Chưa kịp nói xong, xa xa truyền tới âm thanh đạp chân ga. Tô Nhan và Đường Duy quay đầu lại, và thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng bên cạnh Trì Liệt. Sau khi cánh cửa mở ra, bước xuống là một vị mặc lễ phục sang trọng. Các quý cô trong chiếc váy sang trọng, đeo kính, nhếch miệng.

Đóng cửa xe lại, cô ta thanh lịch để đi về phía trước, chờ đến khi đến trước mặt Đường Duy, bỏ kính râm ra, để lộ một cặp mắt trang điểm đẹp, nồng đậm ngọt ngào, và mỉm cười: ‘Buổi tối tốt lành, Duy”

Đường Duy cảm thấy sau lưng nổi lên một lớp da gà, người đến thực sự là Sakahara Sakurako!

So sánh với Sakahara Sakurako vô cùng phô trương, một chiếc váy ngắn và một đôi giày cao gót màu đen, cách ăn mặc của Tô Nhan cũng quá đơn giản ô ấy ăn mặc tinh tế, sống lưng thắng tấp, còn bên cạnh cô là một cô gái ăn mặc trang phục xinh đẹp lấn át toàn trường, Sakahara Sakurako, không thể so sánh.

Đường Duy biết Tô Nhan vốn là xinh đẹp lạnh lùng, cô vì sự đau khổ từ thuở thiếu thời, nên sinh ra cảnh giác với người lạ, lòng của Tô Nhan lạnh lùng, cộng với sự lăn lộn máu mặt được dỉ truyền từ Tô Kỳ, mặc kệ đứng đâu cũng có thể chống đỡ một mảnh trời.

Giống như bây giờ, Sakahara Sakurako đang diễn trò, cố tình nhìn Tô Nhan, như nhận ra cô, sau đó đối mặt với Đường Duy: “Tôi lắng nghe anh trai tôi, hôm nay mọi người tụ hội ở đây, nên tôi đến”

Trước tiên nói “anh trai tôi”, lấy ra Sakahara Kurosawa, giống như.

có một chỗ dựa vững chắc.

Tô Nhan đã không nói, đối với người lạ, cô không dịu dàng, quay về phía bên kia bỏ đi, khiến cho Sakahara Sakurako có cải ác thất bại, giống như cô đứng ở trên cao nhìn xuống, cái gì cũng biết cô ta sẽ ở trước mặt cô diễu võ giương oai. Trong mắt cô, đó chỉ là một chú hề đang nhảy nhót.

Cần chặt môi, và Sakahara Sakurako đi lên nói: “Mọi người đi vào thôi.”

Đường Duy kéo bàn tay của Tô Nhan: “Đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play