Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến nhà họ Bạc cắt đứt tất cả đường lui của mình, tự tay tặng hết cho Đường Thi chứ? “Bạc Dạ có công ty ở nước ngoài, em đừng lo lắng.”

Đường Dịch trầm giọng nói: “Công ty nước ngoài của Bạc Da lớn mạnh hơn nhà công ty trong nước nhiều lần, em không thể tưởng tượng được quy mô lớn như thế nào đâu. Cho nên có lẽ Bạc Dạ chỉ tạm thời từ bỏ công ty trong nước, vừa hay, coi những thứ này là để bồi thường cho em.”

Đường Thi khưng lại, hô hấp của cô dường như trở nên gấp gáp. “Bởi vì ban đầu nhà họ Bạc… đã nuốt chửng cả nhà họ Đường, phải không?”

Đường Dịch nhìn thẳng vào mắt Đường Thi: “Người đàn ông Bạc Dạ này, đang dùng cách của cậu ta để trả lại tất cả những thứ cậu ta đã nợ em. Miếng thịt Tập đoàn Bạc Thị này vô cùng thơm ngon, ai cũng muốn được nếm một miếng, nhưng Bạc Dạ dành hết cho em, điều đó đủ để chứng minh rất nhiều điều.”

Tiền của Tập đoàn Bạc Thị đủ để nửa đời sau của Đường Thi không cần lo lắng chuyện tiền bạc.

Bạc Dạ muốn đảm bảo, sau khi anh rời xa Đường Thi, thì cuộc sống của cô vẫn được bảo đảm.

Đường Thi không nói gì, nhưng bàn tay buông thõng bên hồng của cô đã nằm chặt lại. “Bạc Dạ muốn em hạnh phúc, Thi Thi.”

Đường Dịch nhẹ giọng gọi tên Đường Thi: “Em cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, làm cho bản thân vui vẻ đi, nếu gặp được người tốt thì đừng bỏ qua. Anh nghĩ đây mới là những điều Bạc Dạ… tất cả muốn gửi cho em.”

Mặc dù bây giờ không thể tìm thấy Bạc Da đang ở đâu, Đường Dịch không thể nói được gì, nhưng thông qua hành động của anh, tấm lòng của anh cũng dân dân hiện ra. Mỗi hành động của anh đều đang nói tạm biệt với Đường Thi, anh dùng một cách vô cùng dịu dàng và âm thầm.

Hàn Nhượng đi ra khỏi phòng bếp, bưng thêm một bát canh: “Đến ăn thử đi! Món canh gà hầm đậu xanh tôi mới nghiên cứu ra!”

“Cảm ơn bếp trưởng Hàn!” Đường Dịch và Hàn Nhượng mỉm cười, vừa lúc Hàn Nhượng làm xong mấy việc đang bận, anh ta đi tới xem Đường Thi, thấy sắc mặt của Đường Thi không được tốt lắm, anh ta liên nói: “Cô có chuyện gì không vui à? Ăn chút đồ ăn ngon đi, tự khiến bản thân mình vui lên!”

“Cảm ơn Hàn Nhượng” Đường Thi luôn rất biết ơn Hàn Nhượng, lúc đầu Hàn Nhượng đưa cô và Khương Thích vào, bất chấp những nghi ngờ trước đó, anh ta còn luôn giúp đỡ cô. Kết quả cuối cùng này cũng có phần của Hàn Nhượng. Một người đàn ông như thế này là bến đỗ tốt nhất với Khương Thích.

Mong rằng Khương Thích có thể dựa vào anh ta, không phải phiêu bạt đây đó nữa. “Cảm ơn cái gì chứ? Đều là người một nhà! À đúng rồi, Khương Thích còn muốn cô làm phù dâu đấy!”

Hàn Nhượng múc cho Đường Thi một bát canh lớn: “Mau ăn nhiều đồ bổ dưỡng vào, vết thương của cô còn chưa lành hẳn đâu.”

Đường Thi khe mim cười, Hàn Nhượng nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ kết hôn với cô ấy. Thành thật mà nói, tôi thực sự rất lo lắng…”

Kiếp này của Đường Thi vẫn còn thiếu một đám cưới viên mãn, nhưng… có lẽ Bạc Dạ không thể cho cô được nữa. Sau đó, để cô là người bên cạnh, nhìn bạn thân nhất của mình hạnh phúc.

Chỉ là cô có chút lo lắng, liệu trong hôn lễ, Diệp Kinh Đường có xuất hiện gây chuyện hay không, dù sao Diệp Kinh Đường cũng là một người nội tâm thâm sâu, rất khó nắm bắt.

Đường Thi không nói lời này ra, cô chậm rãi đi uống canh gà, lúc này chuông cửa vang lên, Đường Dịch đi ra mở cửa, nhìn thấy Khương Thích mang theo túi lớn túi nhỏ đi thẳng vào nhà. “Này, cô đã mua toàn bộ trung tâm thương mại về nhà à?” Đường Dịch giật mình: “Khương Thích, cô đã mua cái gì vậy?”

“Tôi đã mua rất nhiều!”

Chị gái của Hàn Nhượng, Hàn Băng, đang ở phía sau Khương Thích cũng gia đống đồ trong tay lên, có vẻ như hai người họ vừa cùng nhau đi mua sắm: “Này này, còn tôi nữa! Nhường đường chút nào, ôi, người đàn ông này là ai vậy? Đẹp trai đó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play