Cảnh Sâm thản nhiên với tin vui của Mỹ Lam làm cô không khỏi thấy lạ, cô bắt đầu hỏi: “Sao anh lại có thể thờ ơ như vậy!” Mỹ Lam nghi ngờ rằng có khi nào anh hết thương cô rồi không, càng nghĩ Mỹ Lam lại càng tủi thân. Nước mắt cô bất giác rơi xuống, cô vội đưa tay nhanh chóng lau đi để tránh anh phải thấy.
Cảnh Sâm nghe tiếng xụt xịt từ đằng sau gáy mình, khi xoay mặt cô tới trước mặt mình mới biết cô đang khóc. Cảnh Sâm nhíu đôi mày lại, lau nước mắt cô rồi hôn nhẹ lên mắt cô, nói: “Sao lại khóc!”
Mỹ Lam nghe anh hỏi xong nước mắt lại càng giằng giụa hơn, cô cố gắng kìm nén lại nói: “Anh hết…thương em rồi….phải không?”
Cảnh Sâm thở dài, gõ lên đầu Mỹ Lam mắng: “Ngốc!”
Mỹ Lam vẫn không nín, Cảnh Sâm lắc đầu nói: “Anh biết chuyện đó lâu rồi!” Nghe Cảnh Sâm nói xong Mỹ Lam như đứng hình, lập tức nhìn thẳng vào mặt Cảnh Sâm, hỏi: “Sao! Anh bảo gì cơ?”
Mỹ Lam cố bình tĩnh lại nói tiếp: “Anh biết khi nào?” Cảnh Sâm thấy Mỹ Lam nín khóc mới bắt đầu nói: “Cỡ ba tuần trước! Lúc đó anh theo dõi lịch chu kì của em mới phát hiện ra hai tháng rồi em vẫn chưa tới. Với lại mỗi lần em định làm món hãi sản liền bắt đầu mắc ói. Lúc đó anh và mọi người chỉ là phán đoán thôi, cũng không chắc em có hay không nên mới không nói với em.”
Mỹ Lam nghe Cảnh Sâm nói xong không khỏi ngay ngốc, sao cơ vậy là ai cũng biết trừ cô, chính cô người mang thai còn không biết vậy mà Cảnh Sâm và mọi người chỉ cần quan sát thôi đã biết. Là do cô quá vô tâm bản thân mình hay là mọi người quá giỏi quan sát, chắc là điều thứ nhất rồi.
Mỹ Lam thẹn quá hóa giận, đấm mạnh vào vai Cảnh Sâm giận dỗi nói: “Vậy sau khi nghe em nói anh cũng không thể giả vờ vui vẻ với bất ngờ sao?”
Cảnh Sâm chịu thua với Mỹ Lam, như thế nào cô cũng có cớ mắng anh cả. Cảnh Sâm gật đầu, nói: “Được thôi! Em nói lại đi, anh diễn cho em xem!” Nghe Cảnh Sâm nói xong Mỹ Lam nổi khùng nói: “Anh định giỡn mặt với em á hả!”
Tức giận mắng Cảnh Sâm xong, Mỹ Lam muốn đứng dậy bỏ đi. Nhưng sau đó đã lập tức bị Cảnh Sâm kéo lại ôm chặt vào long nói: “Em định đi đâu?” Cảnh Sâm chỉ vào hộp thức ăn Mỹ Lam đem từ nhà đến, nói: “Không phải em đem nó đến đây để ăn cơm với anh sao?”
Mỹ Lam nhìn theo hướng chỉ tay của Cảnh Sâm. Lúc đầu là cô muốn chia sẻ tin vui này cho anh sau đó cùng nhau ăn trưa chung trong hạnh phúc, vậy mà tất cả đã đổ sông đổ biển bởi anh. Mỹ Lam nhìn vào hộp cơm để trên bàn nói: “Bây giờ em hết hứng để ăn rồi!”
Mỹ Lam một lần nữa muốn đứng dậy bỏ đi nhưng đã bị Cảnh Sâm ôm lại thật chặt, anh nói giọng ngọt ngào dụ dỗ: “Đừng giận nữa, giận nhiều sẽ không tốt cho con đâu. Em ngoan đi, rồi chiều anh dẫn đi siêu âm cho chắc!”
Mỹ Lam nghe anh nói giận sẽ không tốt cho con liền cố trấn an bình tĩnh lại. Mặc dù cô không biết là mình sẽ có con hay không, nhưng cô có thể cảm nhận được một sinh linh nhỏ bé đang ở trong cô, và cô cũng rất mong chờ về điều đó. Không biết thế nào, nhưng bé cưng à con mau xuất hiện đi, bởi ba mẹ sẽ rất mong chờ và vui vì sự xuất hiện của con đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT