Sầm lão và Khang Thuỵ cũng không hiểu tại sao Thiệu Vân An phải thêm vào điều kiện hà khắc như vậy. Thiệu Vân An cười cười. "Không chịu thì thôi, dù sao Tỉnh ca cũng đâu có tiền. Nếu sau này các ngươi dám tới tìm huynh ấy, thì cứ chuẩn bị bị ta mắng đi là vừa. Ta thì chả sao cả. Kỳ thật có thêm điều này vào thư khế hay không, không ảnh hưởng gì tới ta, ta còn phải tổn thất một nghìn ba trăm lượng bạc, là toàn bộ gia sản của ta đó nha!"

Da mặt Vương Thạch Tỉnh co giật. Da mặt Sầm lão và Khang Thuỵ cũng hơi giật, trong mắt mọi người thì đó là biểu hiện của sự đau lòng, chỉ có trong lòng bọn họ mới hiểu là vì sao.

"Sư huynh, viết xuống đi."

"Vân An..."

"Viết! Nếu không ta không nhận thư khế này! Tiền ta cũng không đưa!"

"Sư huynh, ngài viết đi."

Vương Thạch Tỉnh cũng lên tiếng. Khang Thuỵ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ấn theo yêu càu của Thiệu Vân An viết xuống điều kiện bổ sung.

Vương Xuân Tú nhìn Khang Thuỵ hạ bút, sợ hãi. "Nương! Không thể đồng ý!"

Thiệu Vân An cười nhạt. "Không chịu thì thôi! Tỉnh ca, về nhà, lạnh muốn chết!" Nói xong quay người đi.

"Ta ký!"

"Nương!"

Khang Thuỵ chấn động, xém chút viết sai chữ. Cả đời y coi như bây giờ mới được mở mắt, người này là mẫu thân đó ư! Vương Đại Lực trợn to hai tròng mắt thìn thê tử mình. Vương Xuân Tú mặt tái mét. Thiệu Vân An xoay lại. Vương lão thái giơ tay. "Đưa vàng cho ta, ta ký."

"Ta không ký." Vương Đại Lực nhấc tay định đánh Vương lão thái thêm một bạt tai. Vương lão thái lăn trên đất tránh được, tiếp theo quay qua thét. "Ông không muốn vàng, ta muốn! Trong nhà có cái nào không cần tiền? Tiền cho Chi Tùng thi khoa khảo ông kiếm được không? Ta mắt mù mới đồng ý gả cho người vô năng hèn nhát như ông! Cho dù ta không phải là nương hắn, hắn dám bán ta, bán ông chắc?"

Không biết là cố ý hay thật sự chưa nghe rõ, trong điều kiện bổ sung của Thiệu Vân An không hề nhắc đến tên Vương Thạch Tỉnh.

"Nương! Ngài đừng bán ta!" Quá hiểu rõ nương mình, Vương Xuân Tú hoàn toàn xuy xụp, ôm mẫu thân khẩn cầu. Nàng không ngờ nương mình yêu tiền hơn mạng đến nông nỗi này.

Vương lão thái chẳng khác nào điên rồi đẩy Vương Xuân Tú. "Đồ vô dụng, nếu không phải ngươi một hai đòi làm phu nhân huyện lệnh, kết quả làm mất thanh danh, ta sớm đã gả được ngươi cho người giàu có lấy sính lễ. Hiện tại thì hay rồi, ai còn dám thú ngươi! Lão nương còn phài tốn tiền nuôi ngươi!"

"Ồn ào xôn xao..."

Người vây xem sôi nổi. Vương Xuân Tú muốn làm phu nhân huyện thái gia? Đúng thật là chẳng biết xấu hổ! Vương Xuân Tú ngã xuống đất khóc nức nở, chỉ thấy tương lai trước mắt toàn màu đen. Vương lão thái không thèm quan tâm thanh danh của nữ nhi ngày càng thảm hại, trong mắt bà lúc này chỉ có nén vàng trong tay Thiệu Vân An, cả đời này của bà chưa bao giờ nhìn thấy hai nén vàng bao giờ.

Vương lão thái lại duỗi tay. "Đưa vàng cho ta, ta ký tên!"

Vương Đại Lực nhìn Vương lão thái, giống như nhìn kẻ điên, hét lên. "Không thể ký... Không thể ký...!"

Thiệu Vân An không đưa vàng cho Vương lão thái, mà nhìn Vương Đại Lực nói. "Vương Đại Lực? Ngài là gia chủ đúng chứ? Nếu ngài ký tên đồng ý, ta ngay lập tức đưa vàng cho ngài. Dù sao chỉ cần các ngươi đừng bao giờ bất tuân theo thư khế, điều kiện bổ sung của ta không phải cái nào cũng vô dụng hay sao? Nếu ngài không ký, chứng minh ngài không làm theo thư khế, thế thì sao này chúng ta chỉ có thể gặp lại ở huyện nha."

Vương Đại Lực chậm chạp quay sang hướng Thiệu Vân An. Thiệu Vân An hỏi. "Ngài không ký, ngài sợ cái gì chứ? Chỉ cần sau này ngài tuân thủ thư khế, thì đâu có tổn thất gì không phải sao?" Trên mặt mang theo nụ cười dụ dỗ quỷ dị, chờ đợi Vương Đại Lực cắn câu.

Vương lão thái ở một bên gào lên. "Nhà này ta làm chủ. Ta đồng ý! Đưa cho ta!"

Thiệu Vân An không để ý tới Vương lão thái, chỉ nhìn Vương Đại Lực. Thân hình Vương Đại Lực run lên hai lần, Thiệu Vân An tiếp tục thêm củi. "Nhà ngài rốt cuộc ai là chủ?"

"Ta làm!"

Vương Đại Lực mạnh bạo đẩy Vương lão thái té ngã, thậm chí còn khiến bà trật chân. Vương Đại Lực không thèm nhìn, lảo đảo tiến đến gần bàn, không biết làm thế nào mà nhúng tay vào mực đỏ, ấn xuống ba bản thư khế. Một khắc đó, thân thể ông lung lay như lá rụng trong gió.

"Tốt! Của ngài đây! Năm mươi lượng vàng." Thiệu Vân An dứt khoát nhét hai nén vàng vào tay Vương Đại Lực. Vương Đại Lực chỉ cảm thấy khối vàng nóng đến phỏng tay, suýt nữa cầm không nổi.

"Đưa cho ta! Là của ta!" Vương lão thái lom com bò dậy đòi vàng. Sau đó, bà lại chỉ mũi Thiệu Vân An mắng. "Ngươi chơi ta! Là một nghìn ba trăm lượng, không phải năm trăm lượng!"

Thiệu Vân An. "Ngươi đâu có ấn dấu vân tay, ta đưa ngươi làm gì."

Vương lão thái nghe vậy, khập khiễng lao tới, gấp gáp ấn xuống, rồi tức khắc vươn tay. "Đưa cho ta!"

Thiệu Vân An cầm lên ba tờ thư khế, cực kỳ vừa lòng. Hắn lui lại phía sau hai bước, đứng bên cạnh Vương Thạch Tỉnh, vẻ mặt vô tội nhìn Vương lão thái. "Đưa cái gì? Năm trăm lượng bạc tương đương năm mươi lượng vàng, ta đã đưa gia chủ nhà ngươi hai nén vàng còn gì. Còn tám trăm lượng bạc sao ta phải đưa cho ngươi. Ngươi đâu phải tộc trưởng Vương thị. Ngươi tham tiền người trong nhà còn chưa tính, còn muốn chiếm cả tiền của toàn bộ tộc nhân nữa ư."

Vốn dĩ tộc nhân Vương thị không hề nghĩ đến việc này. Thiệu Vân An nói xong, bọn họ lập tức nghĩ. [Đúng vậy! Vương Thạch Tỉnh rời tộc, bạc này làm gì tới phiên Vương lão thái giữ! Tám trăm lượng bạc nên là của toàn bộ tộc nhân mới đúng!]

Vương lão thái choáng váng, sau đó nổi điên, nhào qua Thiệu Vân An. "Ngươi gạt ta! Đó là của ta!"

"Vương Chu bà! Ngươi có biết xấu hổ hay không! Đó là tiền của toàn bộ tộc nhân Vương thị chúng ta!" Người Vương thị tranh nhau mắng.

Vương lão thái điên loạn bị người phía sau kéo xuống, thậm chí ăn hai cái tát, tiếp nữa là tiếng mắng chửi. "Kéo Vương Chu thị tới từ đường! Khai từ đường!"

Người ra tay tát Vương lão thái là Vương Tứ thẩm. Bà ngứa tay từ lâu lắm rồi. Người còn lại là Vương Tiền thị, lão bà Vương Văn Hoà, bà cũng nhịn lâu lắm rồi. Còn người hô to kia là Vương Văn Hoà. Nếu không phải ông là nam nhân, còn là tộc trưởng, ông khẳng định cũng tát vài cái.

"Là của ta! Tám trăm lượng cũng là của ta!"

Vương lão thái bị nén vàng chói mắt làm điên luôn rồi. Trong mắt chỉ có vàng, bà hoàn toàn biến thành con người hạ tiện. Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa trơ mắt nhìn muội muội (tỷ tỷ) bị kéo đi, không ai dám nói câu cầu tình. Có một muội muội (tỷ tỷ) như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt.

Vương Xuân Tú nhìn mẫu thân điên loạn bị kéo đến từ đường, nhìn phụ thân tay cầm nén vàng, nhìn đại ca cao lớn uy mãnh, nhìn Thiệu Vân An đang cười nhạt, đột nhiên bật khóc, khóc tê tâm liệt phế, khóc đến kinh thiên động địa. Chỉ là, không ai thèm thương hại nàng. Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, đi tới bước đường ngày hôm nay, Vương Xuân Tú gieo nhân nào gặt quả ấy.

Chứng kiến hết thảy mọi chuyện hoang đường, Quách phụ hơi phát ngốc. Ông không hiểu cách làm của Vương lão thái, có nhi tử giàu có tại sao còn muốn "bán"? Mà đối với vị nam thê Vương gia này, Quách phụ không khỏi rùng mình, thật là người đáng sợ. Dăm ba câu thôi đã đủ khiến Vương lão thái bán đứt nhi tử, còn bán luôn cả bản thân mà không tự biết.

Thiệu Vân An nhìn Quách phụ. Quách phụ tức khắc lạnh run. Thiệu Vân An mỉm cười như thiên sứ. "Tôn a gia, phiền ngài trị thương cho mọi người, tốn bao nhiêu bạc cứ tới gặp ta. Ta và Tỉnh ca đến từ đường."

"Ngươi đi đi, không cần để ý."

Thiệu Vân An chủ động nắm tay Vương Thạch Tỉnh, quay đầu. "Lão gia tử, sư huynh, các ngài có muốn đi hay không?"

Hai người đồng thời đáp. "Cùng đi!"

Tới tình trạng này rồi, nào có đạo lý không đi. Thư khế tam phân, Thiệu Vân An giữ một phân, hai phân còn lại hắn lần lượt giao cho lý chính và Vương Văn Hoà giữ. Lúc nhận được thư khế, khuân mặt Vương Văn Hòa lộ vẻ chán nản, ông không muốn nhất chính là việc Vương Thạch Tỉnh rời khỏi tông tộc.

Vương lão thái bị áp giải đi, những người khác tranh thủ tới từ đường trước. Từ rất xa trước cửa từ đường có thể nghe thấy âm thanh chửi rủa của Vương lão thái. Vương Thư Bình nhanh nhẹn tiến tới, lên giọng. "Trói lại, bịt miệng bà ta!"

Ngay lập tức Vương tứ thẩm và mấy bà thẩm chạy tới trói chặt Vương lão thái, bịt kín miệng. Vương Đại Lực coi như không thấy, chỉ chăm chăm nhìn nén vàng trong tay.

Vương Văn Hoà không hề luống cuống. Ông thắp hương trước bài vị tổ tiên, sau đó lấy gia phả ra, trước sự chứng kiến của Sầm lão, Khang Thuỵ và tộc nhân, dùng bút đỏ viết xuống bên cạnh tên Vương Thạch Tỉnh - Vĩnh Minh mùng năm tháng một, Vương Thạch Tỉnh cùng với phụ mẫu Vương Đại Lực, Vương Chu thị đoạn thân tuyệt nghĩa, rời khỏi Vương tộc tự lập môn hộ.

Theo từng câu chữ Vương Văn Hoà viết xuống, từng ký tự màu đỏ dừng lại trên mảnh da dê, Vương Thạch Tỉnh lấy lại tự do cho chính mình. Từ nay về sau, hắn tuy rằng không còn gốc rễ, nhưng lại có thể tự định đoạt cuộc sống của bản thân, sẽ không bị thân nhân lấy huyết thống ra bức bách.

Bút lông mực đỏ vẽ một gạch trên tên Vương Thạch Tỉnh, từ nay Vương Thạch Tỉnh không còn là tộc nhân Vương thị. Từ nay, Vương thị không còn người nào tên là Vương Thạch Tỉnh. Mặc kệ Vương lão thái ô ô kêu, Vương Văn Hoa khép lại gia phả, trước mặt tộc nhân hô to. "Tính từ hôm nay, Vương Thạch Tỉnh rời khỏi Vương thị nhất tộc, tự lập môn hộ!"

Các tộc nhân có người mặt vô biểu tình, có người khổ sở rơi nước mắt, trong đó có Vương tứ thẩm quan hệ gần gũi cùng Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh cung kính hành lễ với Vương Văn Hoà. Thiệu Vân An tiến lên, đặt bốn nén vàng, mỗi nén hai mươi lượng bên cạnh gia phả.

"Vương tộc trưởng, đây là tám mươi lượng vàng hiếu kính cuối cùng của Tỉnh ca với tông tộc. Tương lai của tông tộc đều dựa vào các hài tử. Ta tin tưởng Vương tộc trưởng sẽ dùng tốt số tiền này cho tộc nhân của mình."

Vương Văn Hoà không muốn thu, nhưng ông biết ông phải nhận, bởi vì còn nhiều tộc nhân đang đứng nhìn. Vương Văn Hoà gật đầu. "Ngươi và Thạch Tỉnh có lòng. Số tiền này ta nhận!" Sau đó, ông nói lớn. "Số tiền này, ta lấy thân phận tộc trưởng chia làm ba phân. Một phân dùng để mua công điền, thu nhập có được, căn cứ vào sức lao động đóng góp mà phân chia; một phân dùng để tu sửa từ đường, nếu còn dư sẽ chuyển vào tu sửa các căn nhà chung khác; phân cuối cùng, phàm là những hài tử trong tộc đi trường thư thục, mỗi người năm lượng bạc. Nếu ai cầm tiền mà không cho hài tử đi đọc sách, đuổi khỏi tông tộc!"

So sánh với Triệu thị và Tôn thị kiếm được bạc lớn, tộc nhân Vương thị quả thật không có nhiều lợi ích. Nhưng có còn hơn là không. Năm lượng bạc, đủ chi phí cho nửa năm đi trường tư thục. Nhà nào có hài tử được vào tư thục thì cực kỳ cao hứng. Người không có thì âm thầm lên kế hoạch xuất lực cho công điền, kiếm thêm chút bạc, đất ruộng phải nộp thuế, trong nhà có nhiều người làm việc cũng không cách nào mua quá nhiều, nhưng nếu hỗ trợ công điền, chẳng những không lo thuế má, còn kiếm được tiền, cớ gì không làm.

Vương Văn Hoà quyết định, các tộc nhân không phản đối, cho dù là không vui, cảm thấy không có lợi, giả dụ như một nhà Vương Bân Xương, nhưng chung quy không dám ho he. Vương Diễn chuẩn bị vào Bạch Nguyệt học đường đọc sách, nghe nói Sầm viện trưởng còn sẽ đưa bé đến Quốc Tử Giám cơ, lúc này ai dám chọc vào Vương Văn Hoà.

Tám mươi lượng vàng cứ thế phân ra, Vương lão thái cơ hồ tức giận đến trợn trắng mắt. Vương Văn Hoà phân xong tiền, sau đó đối diện Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh nói. "Kế tiếp ta muốn xử trí tộc nhân, không thể giữ lại mọi người."

Thiệu Vân An khom người chào. "Đa tạ tộc trưởng lý giải."

Sau đó, hắn nắm tay Vương Thạch Tỉnh, cùng Sầm lão, Khang viện trưởng và các thôn dân tới xem náo nhiệt khác rời khỏi từ đường. Phía sau họ, đại môn từ đường chậm rãi khép lại. Ở bên ngoài, Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa còn đứng đó. Hai người không để ý Vương Văn Hoà xử lý Vương lão thái thế nào, chỉ hướng Sầm lão và Khang Thuỵ hành lễ tạ lỗi. "Thảo dân (học sinh) hổ thẹn."

Chuyện hôm nay nếu không giải quyết tốt, nhất định sẽ ảnh hưởng đến đường học vấn sau này của Chu gia hậu đại. Đây là lý do duy nhất Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa không dám mạo hiểm.

Sầm lão biết rõ suy nghĩ của họ, chỉ nhàn nhạt nói. "Thạch Tỉnh rời khỏi tộc, thoát ly bổn gia, đối với các ngươi đã là người xa lạ, sau này mong hai người quản thúc tộc nhân nhiều hơn, đừng lại tìm Thạch Tỉnh gây phiền toái." Dứt lời, ông nhìn Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh. "Trở về thôi!"

"Sầm lão!"

Sầm lão không để ý đến hai người, lướt qua bọn họ mà đi. Vương Thạch Tỉnh cũng không quan tâm hai vị cữu cữu, Thiệu Vân An lại càng không màng tới.

Dõi mắt nhìn mọi người đi xa, trên trán Chu Văn Tài toàn là mồ hôi lạnh. "Làm sao bây giờ? Lần này Chu gia đắc tộc Sầm lão. Đều do tỷ tỷ của ngươi mà ra! Gạt chúng ta chuyện lớn như vậy! Nếu ta biết Sầm lão ở thôn Tú Thuỷ, tuyệt đối sẽ không mang người tới."

Chu Văn Hoa cũng nóng lòng. "Chúng ta đã đắc tội, hối hận cũng chậm. Nơi này là thôn Tú Thuỷ, ngươi và ta không tiện hành động. Chúng ta tạm thời trở lại trước, chờ Sầm lão trở về huyện thành, ngươi và ta đến phủ tạ tội. Làm sao cũng không thể để chuyện này ảnh hưởng đến việc học hành của bọn hậu bối."

Chu Văn Tài gật đầu. "Cũng chỉ có thể như thế. Tỷ tỷ của ngươi đúng là thành sự thì ít mà bại sự có thừa! Nguyên bản gả nàng tới nơi xa, không thể gieo vạ tới Chu gia, ai ngờ nàng lại trêu ra hoạ lớn như vậy! Nếu biết sớm ta đã không cầu tình giúp nàng, để nàng bị ngâm lồng heo, chết rồi bớt lo."

Chu Văn Hoa sắc mặt khó coi, nghiến răng. "Ngày đó nàng mà chết thì đúng là chuyện tốt. Chúng ta trở về đi, bên Quách gia chúng ta mặc kệ. Không phải Vương Đại Lực có vàng sao, kêu Quách gia qua chỗ hắn mà đòi tiền."

"Đi! Về thôn!"

Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa dẫn tộc nhân rời khỏi. Người Quách gia toàn bộ cơ hồ đều bị Vương Thạch Tỉnh đả thương. Quách phụ, Quách mẫu không dám đi tìm Vương Thạch Tỉnh nữa, nhưng không có nghĩa bọn họ không dám đi tìm nhà Vương lão thái. Vương Thạch Tỉnh và Vương lão thái đã đoạn tuyệt quan hệ, bọn họ không dám đụng tới Vương Thạch Tỉnh có chỗ dựa vững chắc, chẳng lẽ không dám đụng tới Vương lão thái vốn đã đắc tội viện trưởng huyện học và huyện lệnh đại nhân?

Quách phụ mang theo người còn lại đi đến nhà Vương lão thái, mà diễn biến câu chuyện tiếp theo như thế nào không phải việc Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh quan tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play